Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2012

Cánh bướm ở Arizona Phần 3


không nếu thấy ở trường mình, tỉ lệ quần áo, mũ nón màu hồng bỗng tăng lên đang kể?!!

***

Đôi khi, chính Hải Anh cũng tự thấy điều này thật đáng kinh ngạc. Nó không hiểu tại sao lại có tình cảm như thế với chiếc mũ: cửa hàng bán mũ đã ám xì dầu úm ba la vào chiếc mũ chăng? Không, Hải Anh không nghĩ mọi chuyện xấu xí và đơn giản như vậy. Từ khi nó có chiếc mũ, nó đã thay đổi nhường nào.

Nó cũng từng thốt lên những câu tương tự như vậy từ cách đây mười sáu năm, khi nó bắt đầu biết nói, nếu nó còn nhớ. Ở bên cạnh nhà cũ của nó có chị hàng xóm, khi về quê, nhìn thấy một con bò bị đưa vào lò mổ. Chị nhìn vào mắt con bò, sững sờ, và từ đó không bao giờ ăn thịt nữa, mặc cho bố mẹ chị mắng rất nhiều. Mỗi lần nhìn th� �y sự mạnh mẽ của chị ấy khi nhất quyết không chịu ăn thịt, Hải Anh luôn nghĩ thầm: "Điều này đáng ngạc nhiên thật!"

***

Tôi không biết, liệu nếu Hải Anh biết rằng, một con bướm vỗ cánh bay ở Arizona có thể gây ra những biến đổi về thời tiết ở một vùng cách đó 1.000km, thì Hải Anh còn thấy cuộc đời này đáng ngạc nhiên hay khó hiểu nữa không?

Thì vẫn luôn tồn tại những bí mật, những điều khó hiểu, bạn nhỉ? Chính vì thế chúng ta vẫn đang sống để yêu và khám phá nó, cuộc đời màu hồng này đấy thôi. Phải không bạn?!!

Hoa khôi từ ba năm trước... Phần 2


lại còn có cả 1 bóng người đang thay nó lụi hụi lùa chổi vào các góc. Hiếu! Nghe tiếng động, Hiếu ngẩng lên nhìn nó cười cười:

- Trực nhật mà đến muộn thế à? Tớ làm thay hết rồi đây này, trả công đi chứ!

Linh mỉm cười ngượng, lí nhí cảm ơn và đặt túi phấn- giẻ lên bàn giáo viên. Nó loay hoay sắp xếp 2 cái đồ vật nhỏ xíu ấy theo cả nghìn cách, hết xoay ngang lại đặt dọc. Thì cũng chẳng biết phải làm gì bây giờ, chạy ra giành chổi với Hiếu chắc?

- Xong rồi, cậu xem đã được chưa? Có cần làm gì nữa không?

- Không cần đâu Hiếu ạ, cảm ơn cậu nhé…

- Có gì đâu, nhiệm vụ của tớ mà! À này, sao cậu là con gái mà hay dậy muộn thế! – Hiếu cười rất tươi làm nó bối rối trong giây lát. Lại sực nhớ về chuyện lần trước Hải Anh nói, nó càng ngượng tợn.

Vừa lúc bọn bạn lục đục kéo lên lớp, tay đứa nào đứa nấy cầm cái bánh mỳ kẹp trứng ú ụ. Hải Anh đi đầu cả quân đoàn bánh mỳ ấy, thậm chí còn là hai tay hai cái rất chi là hoành tráng. Và, ngạc nhiên chưa, Hải Anh hào phóng đưa 1 cái cho nó, khác hẳn với việc hai ba con ì xèo đánh nhau vì miếng nem rán cuối cùng trên đĩa mới hôm rồi. Ba cười toe:

- Ba biết thế nào con gái ba cũng chưa kịp ăn sáng! Mà sao tự dưng con trực nhật giỏi thế? Đúng là hoa khôi gương mẫu, nhỉ!

Linh chẳng đáp, chỉ cười thôi. Có những hành động của bạn bè, dù rất nhỏ cũng có thể làm nó vui hàng tháng trời được, như ngày hôm nay chẳng hạn. Và bỗng nó càng thấy yêu cái lớp học bé xíu như hộp diêm này lạ, nơi mà nó được quan tâm, được đối xử thân thiện và giúp đỡ thật nhiệt tình. Từ mai, sẽ chẳng còn cô gái đi học muộn nữa đâu. Mà điều này thì không phải vì câu nói của nhóc Hiếu đâu nhé, hứa với tư cách của một... hoa khôi đấy!




- Này,Mỹ Anh, ông nói cho cháu một điều này rất là bí mật nhé… Cháu được bọn con trai lớp mình bầu làm hoa khôi đấy… Ấy ấy, mụn thì có vấn đề gì, tóc bông xù thì càng đặc biệt chứ sao! Vì cháu cười rất là tươi cháu ạ!

Và thế là lại có một con nhóc cười hớn hở không còn nhớ đến mụn và tóc bông xù là gì, hân hoan với mỗi ngày đến lớp...

Nghe thấy gì khi bạn vỗ... một tay?


Paris, 29.5.

Ba mẹ à, chuyện này giờ con mới nói với ba mẹ…
Mấy tháng trước, con muốn chuyển nhà. Con vốn bị say xe, đi xe buýt đến lớp, người chỉ muốn quay lơ ra. Con nhờ Hội sinh viên Pháp, cuối cùng con cũng được người ta cho ở với một bà tên là Belle, từ nhà bà tới trường con chỉ mất 15 phút đi bộ. Thật quá may!


"Cậu cứ cẩn thận! Được cái này thì mất cái kia!" Shava, cô bạn gốc Tiệp ở cùng phòng dè chừng con trước khi chào chia tay. Con nhăn mặt cười. "Để xem nào!"

Nhà bà Belle có ba phòng chính: một phòng vừa là phòng bếp vừa là phòng khách, một phòng ngủ, một phòng làm việc. Bà ấy nhường con phòng ngủ. Bà Belle sống nhờ cổ tức hàng năm của một công ty mà bà có cổ phần. Một ngày, bà Belle hường chỉ vẽ và đọc sá ch, những quyển mà chỉ tên nhìn thôi con đã mắt đã nhoè nhoẹt đi muốn ngủ. Ở nhà bà không có TV.  

Lúc đầu, con còn hay hỏi thăm bà (cháu chào bác, bác có khoẻ không…), sau này con cũng giảm đi vì thấy kì kì. Tại bà Belle chẳng phản hồi nhiệt tình lắm, phần lớn cứ nhìn con chăm chăm thôi. Có thể đã từ lâu rồi bà ấy chẳng nói chuyện với ai cả.
Cũng có ít người đến thăm bà, chỉ thỉnh thoảng bà lại đi ra ngoài một mình để vẽ. Hoặc đơn giản có thể là bà ấy không thích nói.  

"Tôi có thể nấu cho cháu. Tôi không cần cháu nấu cho tôi. Tôi không ăn được những gì liên quan tới thịt động vật" Đấy là chùm câu dài nhất mà bà ấy từng nói với con. Lúc đầu, con cũng định nhờ bà ấy nấu. Nhưng bà ấy chỉ quanh quẩn đỗ hột xanh, súp l� �, bánh mì, táo thế nên con xin bà ấy để cho mình một hai cái nồi, và một số bát đĩa tự nấu riêng.  

Hai người nấu xong thường ăn cùng nhau. Những bữa ăn im ắng. Nó không giống như hồi ở nhà với ba mẹ hay chí ít là với "bé" Shava thẳng tính. Con muốn vui vẻ, trao đổi với bà Belle về chủ đề vẽ mà con cũng quan tâm, hay chia sẻ giấc mơ của con đêm qua... Nhưng mà, cứ mỗi lần định "tâm sự" thì đôi mắt của bà ấy lại như muốn bảo con rằng: "Cháu lại nói đấy à? Không còn việc gì khác nữa ư?"



Đến bọn bạn con nghe kể cũng kêu giời vì tính kì quặc của bà Belle. Ông chủ nhà bọn nó thì khác hẳn, cuối tuần ông lại còn cho xe chở cả hai đứa đi chơi, mà ông ấy thì nói nhiều, pha trò kể chuyện vui liên tục. Đến nỗi bọn nó phát sặc lên, ú ớ xua
xua tay mà ông vẫn không ngừng. Hừm, có nên chuyển đến nhà ông ấy không hả ba mẹ, nếu chuyển là mỗi ngày con sẽ đi một dọc hết nước Pháp để đến trường học đó?

Con muốn làm gì đó để thay đổi sự phẳng lặng trong căn nhà bà Belle. Con tặng quà bà ấy là một chiếc nón, bà ấy nhìn con, nhận lấy quà rồi gật đầu. Và chẳng có tiếng động gì nữa, lại một lần nữa, con cụt hứng.

Căn nhà của bà cứ như có một nguyên tắc: Im lặng. Và càng im lặng thì càng đúng luật. Trong tủ bà ấy có một chiếc đồng hồ tháo pin, bà ấy không thích nghe những tiếng tích tắc của nó. Con chẳng bao giờ thấy bà ấy gây tiếng động cả, bà làm mọi thứ im hơn cả phim câm. Căn nhà có bà ấy cũng như không.

Một tiếng "cạch" của hai chi ếc thìa chạm nhau thôi cũng là đủ vang trong ngôi nhà rồi. Một vài lần đầu, con hát trong phòng khi nấu bếp, rửa bát mạnh tay, là phải ngừng lại thấy nhồn nhột lưng, vì bà ấy đứng đằng sau nhìn con. Ôi những cái nhìn "nhiều lời".

Ngay cả ở trong phòng mình, con cũng phải nghe headphone ở mức khá nhỏ. Khổ nhất là những lúc dậy muộn, cũng phải cuống cuồng một cách… rón rén. Con sống gò bó như… không phải ở nhà mình (thuê) í! Điều này Shava đã dự đoán trước cho con rồi.



Đến đúng ngày sinh nhật con, bà Belle đi ra ngoài lấy tiền lời. Oah, con chạy vòng quanh nhà, hân hoan gào múa rú rít cho thoả. Xả hơi xong, con thấy người mình nhẹ hẳn và bắt đầu nghĩ tới sinh nhật mình.

Con nảy ra ý tưởng tổ chức một bữa ăn với bà Belle, thì v ì vẫn nuôi ý định làm thân với bà mà. Con vui vẻ nhảy múa tưng tưng nấu một số món ăn chay Việt Nam. Chúng không cầu kì nhưng

Cà phê chiều thứ 7: Những lúc không cần lời


Hôm đó, ngồi quanh tôi trong tiệm ăn quen là những gia đình đang ăn sáng, những người bạn đang tâm sự, những đối tác gặp gỡ vì chuyện làm ăn, và cả những người như tôi, ngồi đây chỉ để thư giãn.
 
Và tất nhiên, có rất nhiều cuộc nói chuyện đang diễn ra. Trừ cái ô bàn ở ngang bàn tôi ngồi. Im lặng.
 
Một cậu trai trẻ khoảng 18-20 tuổi, và một ông già khoảng hơn 70 tuổi, tóc ông bạc trắng nhưng phong thái vẫn rất nhanh nhẹn. Chỉ có điều là chẳng ai nói gì cả.
 
- Hôm nay cháu mệt phờ mới dọn hết chỗ tuyết trong vườn nhà, ông ạ - Cuối cùng thì cậu trai cất tiếng.
 
- Đúng, nhiều tuyết thật - Người ông đáp. Tiếp theo lại là im lặng.
 
Đột nhiên, tôi nghe tiếng cậu trai trẻ:
 
- Em cháu đến rồi!
 
Trông cậu ta như nhẹ nhõm cả người. Chắc vì có thêm người sẽ giúp cậu đỡ được cảm giác lúng túng vì không biết nói gì.
Tải Ảnh
 
Người mới vào là một cô bé khoảng 14-15 tuổi. Người ông ngồi dịch vào nhường chỗ cho cô cháu gái.
 
- Cháu chào ông - Cô gái nói.
 
- Chào cháu - Người ông nói. Lại im lặng.
 
Một cô phục vụ lại gần để hỏi xem họ gọi gì.
 
Người ông đứng dậy, xin lỗi vì ông cần vào nhà vệ sinh.
 
Ông vừa đi khuất, cậu trai vội nói với em gái:
 
- Trời ơi, anh không biết phải nói gì với ông cả. Ông cũng chẳng nói gì hết.
 
- Tại vì ông già rồi - Cô em gái tuổi teen thở dài - Bọn mình biết nói chuyện gì với người già cơ chứ?
 
Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình không thể ngồi yên mà nghe được nữa. Dù có thể họ sẽ bảo rằng đó không phải là việc của tôi.
 
- Hãy hỏi về thời ấu thơ của ông - Tôi nói sang.
 
- Cái gì ạ? - Cậu thanh niên quay sang tôi - Anh đang nói với bọn em à?
 
- Đúng! Các em không nhận ra rằng ông có rất nhiều điều để tặng cho các em à? Các em có muốn biết ông đã nhìn thấy những gì, trải nghiệm những gì không? Ông biết rất nhiều điều các em cấn biết cho cuộc đời mình. Ông là một kho báu đấy!
 
Lại im lặng.
 
- Cứ hỏi ông về thời trẻ của ông - Tôi tiếp tục - Hỏi ông xem hồi xưa tuyết có nhiều thế này không. Ông sẽ có hàng triệu câu chuyện để kể cho các em nghe.
Tải Ảnh
  Khi đó, người ông quay trở lại. Hai anh em cùng nhìn tôi. Sau một chút im lặng nữa, cô gái nói:
 
- Ông à, hồi xưa, khi ông còn nhỏ, có nhiều tuyết thế này không?
 
- Chà, ông chưa từng thấy bao giờ có nhiều tuyết như hồi ông 7-8 tuổi - Người ông đáp - Ông đã kể cho các cháu nghe về cơn bão tuyết vùi lấp cả căn nhà ông ở chưa?
 
- Ông kể đi ông - Cậu trai nói ngay.  Người ông hào hứng kể lại câu chuyện hồi nhỏ của mình. Có lúc ông còn đứng dậy để diễn tả cho hai đứa cháu biết là tuyết ngập cao đến đâu. Càng ngày, cô bé và cậu bé càng có nhiều câu muốn hỏi hơn. Họ cùng cười, cùng góp chuyện, và gương mặt người ông sáng bừng lên vui vẻ.
 
Khi chuẩn bị đứng lên, tôi nghe thấy người ông nói:
 
- Các cháu không biết hôm nay có ý nghĩa với ông thế nào đâu. Bao nhiêu năm, ông cứ nghĩ các cháu chẳng thích nghe những gì ông nói.
 
- Ôi... bọn cháu thì lại nghĩ ông không muốn nói chuyện với bọn cháu - Cậu trai trẻ thật thà.

- Thực ra vì... chẳng có ai hỏi ông gì cả. Ông tưởng những câu chuyện của ông quá tẻ nhạt với mọi người - Người ông ngừng lại một chút.
 
Trước khi ra khỏi tiệm ăn, tôi nhận thấy cô bé vẫy tay với tôi, rồi cô quàng tay qua vai ông. Lúc này thì cô không cần nói lời nào.
  Thục Hân (dịch) Ngày đăng: 07/07/2012




Cà phê sáng thứ 6: Cả gia tài giá 1 đô la


Ông Bernie Mears và bà Marie, vợ ông, không có con cái, họ dồn hết tình yêu cho nhau và chuyên tâm làm lụng. Cửa hàng tạp hoá của họ đông khách. Hai vợ chồng sống rất hạnh phúc cho đến khi cuộc Đại Khủng hoảng đổ ập xuống. Chẳng ai còn có tiền thậm chí là để mua thức ăn. Thế rồi bà Marie bị đau tim và ra đi, bỏ lại ông Bernie một mình.
 
Ông Bernie suy sụp, không thiết tha bất kỳ điều gì nữa. Ông chỉ mở cửa khi có hứng và không thích thì lại đóng cửa. Khách hàng ngày càng thưa vắng hơn, hàng hoá ế đọng, phủ bụi vì ông Bernie cũng chẳng buồn lau dọn.
 
Ông ngày càng gầy đi và cũng chẳng muốn ăn uống. Ông đã mất bà Marie, và bây giờ cả cơ nghiệp cũng sắp mất. Thế thì ông còn muốn sống làm gì nữa?
Tải Ảnh
Gia đình cô bé Julie gần đấy cũng đang rất khó khăn, hiếm khi được ăn đủ ba bữa mỗi ngày. Thế nhưng cô bé mới 14 tuổi ấy, đến giờ ăn vẫn đem một phần trong bữa ăn đạm bạc của gia đình mình sang cho ông, bởi cô lo lắng khi thấy ông Bernie cứ buồn khổ và gầy rộc đi như vậy. Cô nói chuyện với ông, rồi quét sàn và lau bụi cho cửa hàng. Nhờ cô bé, ông Bernie có những nụ cười hiếm hoi.
 
Vào mùa xuân, Julie giúp bố mẹ nhổ cỏ trong vườn để trồng rau. Điều này làm cô nảy ra một ý. Cô bảo ông Bernie biến khoảng đất rộng cạnh cửa hàng thành một khu vườn, sau đó bán rau quả trồng được trong vườn ngay tại cửa hàng với giá rẻ.
 
Như thế thì ông Bernie vừa có thu nhập, còn những người hàng xóm thì có thể mua hàng. Thế là hai ông cháu bắt tay vào trồng ở một nửa khu vườn, còn nửa kia thì 3 tuần sau mới trồng, để luôn có rau quả tươi mới.
Tải Ảnh
         
Đây có thể được coi là ý tưởng ban đầu của kiểu cửa hàng "Một đôla", vì chẳng có gì giá cao hơn một đôla cả. Chẳng bao lâu sau, cửa hàng trở nên nổi tiếng trong cả thị trấn, vì giá tốt nhất mà sản phẩm thì tươi nhất.
 
Ông Bernie và Julie đã làm việc hết sức để vượt qua được những năm đầy sóng gió và họ tạo nên một cửa hàng thành công. Julie bắt đầu có thu nhập cao hơn. Khi nền kinh tế khởi sắc trở lại, thì doanh thu của cửa hàng cũng tăng lên.
         
Lúc này, ông Bernie đã gần 70 tuổi. Ông chỉ kiểm tra sổ sách và thỉnh thoảng tính tiền, còn Julie làm hầu hết mọi việc khác. Họ cũng đã thuê người để trồng trọt và chăm sóc cho khu vườn.
         
Một buổi chiều, sau khi xem xong sổ sách, ông Bernie mỉm cười nói với Julie:
 
- Chúng ta ổn rồi, Julie ạ. Công sức của chúng ta đã được bù đắp. Cháu hãy đưa cho ta một đôla đi.
Tải Ảnh
 
Julie không biết tại sao ông Bernie lại cần một đôla, nhưng cô cứ lấy ra đưa cho ông. Ông Bernie lại cười:
 
- Julie, bây giờ cửa hàng này là của cháu. Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, không có ai xứng đáng làm chủ nó hơn là cháu. Cháu đã giúp ta cứu cả cửa hàng, và cả chính con người ta. Ngay khi thủ tục chuyển giao cửa hàng cho cháu hoàn tất, thì ta sẽ đi du lịch, ta ao ước điều ấy lâu rồi.
 
Julie rất ngạc nhiên, nhưng rồi cô cảm ơn ông Bernie, và nói thêm rằng cô sẽ luôn giữ cái tên "Cửa hàng gia đình Mears" - và ông có thể quay lại bất kỳ khi nào ông muốn.
 
Vài ngày sau, ông Bernie đóng gói đồ đạc lên xe ôtô và lên đường giữa rất nhiều lời chúc tốt lành của những người hàng xóm. Ông vẫn thường xuyên liên lạc với Julie để kể với cô về những vùng đất tuyệt vời mà ông đã đặt chân, và những con người thú vị mà ông đã gặp.
         
Đó là chuyện cổ tích có thật về một cô bé nghèo khổ tên là Julie. Lòng tốt, ý tưởng, hăng say lao động luôn giúp chúng ta viết nên những câu chuyện cổ tích có hậu cho chính mình...
  Clara Wersterfer
Thục Hân (dịch) Ngày đăng: 13/07/2012




Cà phê sáng thứ 4: Tuần lễ tuyệt vời của bà nội


Tôi lớn lên ở một thị trấn nhỏ gần biên giới Canada, nơi cuộc sống rất thanh bình và mùa nào cũng tạo nên những khung cảnh tuyệt đẹp.
 
Bà nội tôi đã già, mắt bà dần mờ đi, hầu như không nhìn thấy gì nữa, thế nhưng trí óc của bà tôi vẫn rất minh mẫn và sắc bén.
 
Hàng ngày, bà đều muốn chơi ô chữ trên báo, và "nhiệm vụ" của tôi là giúp bà đọc những lời gợi ý để bà tìm ra câu trả lời. Dù tôi đang học bài, muốn đọc sách hay thích đi chơi với bạn..., thời gian dành để đọc ô chữ cho bà là việc không thể thiếu hàng ngày.

Tải Ảnh
 Thế rồi đến một mùa xuân, người cháu họ của bà đã thuê một gian hàng ở hội chợ thường niên, để bán đồ ăn trưa cho những người tới để tham quan, chơi cá cược, ngắm các loại rau của quả, và tất nhiên, xem các trận đua ngựa. Cô ấy và con gái sẽ ở chỗ chúng tôi suốt một tuần...
         
Nhưng nhà chúng tôi không có phòng nào còn thừa, thế nên bà tôi lụi cụi đi khắp nhà, cố nghĩ cách. Và rồi chẳng bao lâu thì bà đã biến cái nhà kho nhỏ sát bên thành một buồng ngủ xinh xắn cho hai người họ hàng xa.
 
Một tấm vải in hoa đỏ rất điệu được đính lên để làm thành rèm cho ô cửa sổ nhỏ xíu. Một chiếc giường nhỏ được trải đệm (dù cũ) và có cả chăn cũng được chuẩn bị rất cẩn thận.
 
Thậm chí, những miếng thảm cũ của nhà cũng được bà tôi lấy ra, chu đáo trải ngay chân giường để hai mẹ con cô ấy có thể giẫm chân vào cho ấm, vì buổi sáng mà thả chân từ trên giường xuống sàn gỗ sẽ rất lạnh.

Tải Ảnh
  Tình hình làm ăn rất thuận lợi, chỉ sau một hai ngày ở hội chợ, cô cháu họ của bà đã thấy rằng món bánh sandwich thịt nguội và rau bán chạy như tôm tươi. Quầy hàng ban đầu chỉ dự định bán đồ ăn trưa thì nay lại bán từ sáng sớm, vì những người khác đến tham gia hội chợ để mua hoặc bán hàng đều đi từ sớm, chưa ăn sáng và họ mua luôn bữa sáng ở quầy của cô ấy. Hai mẹ con cô ấy đều bận túi bụi.
 
Dù mắt đã rất kém, nhưng bà tôi vẫn muốn làm những gì mình có thể.
 
Và thế là khi đi qua quầy hàng ăn ở hội chợ, tôi thấy bà đứng hàng tiếng đồng hồ để kẹp thịt và rau vào bánh sandwich, sắp xếp các loại bánh mỳ thật gọn gàng lên chiếc bàn sạch trước mặt, cẩn thận nướng bánh và rồi lại nhanh nhẹn gói chúng vào những túi giấy trắng tinh, đựng vào hộp.

Tải Ảnh
Ngày nào bà cũng đứng từ sáng đến chiều, trong suốt những ngày còn lại của hội chợ.
 
Và sau khi hội chợ kết thúc, cô cháu họ của bà ra về, bà lại cặm cụi dọn dẹp nhà kho, rồi cuối cùng bà sung sướng thốt lên với tôi: "Đã nhiều năm rồi bà mới có một tuần lễ tuyệt vời như thế!"
 
Tôi chưa bao giờ quên kỷ niệm này, vì nó cho tôi một bài học là chúng ta ai cũng mong có cơ hội được trở nên "hữu ích", được công nhận, được cảm kích, và trên hết là được giúp đỡ người khác.
 
Và thực ra, dù hoàn cảnh có thế nào, thì chúng ta vẫn luôn có cách để đóng góp cho cuộc sống, và phần thưởng mà chúng ta nhận lại là một hình ảnh bản thân tự tin, mạnh mẽ và hạnh phúc hơn rất nhiều.
 
Janet "Nett" Hounsell
Thục Hân (dịch) Ngày đăng: 11/07/2012




Cùng Giải cứu mùa hè với Trà sữa cho tâm hồn 82


Trà sữa ra đúng ngày giữa tuần giữa mùa hè nhưng muôn phần thảnh thơi và mát lạnh với chùm nội dung + Cẩm nang teen siêu hấp dẫn:

Phóng sự kỳ 1:  Phải lòng châu Âu của bộ 3 phép thuật sẽ mang bạn đến kinh đô Paris hoa lệ. Còn đâu nữa những địa danh hấp dẫn đến mê hoặc của nước Pháp?

Dành cho những trái tim đang lớn: Đã đến lúc nói lời tạm biệt TY; Những gia điệu của Norah; Một điều ước yêu thương dành tặng mẹ

Tải Ảnh


Trà sữa số 82 đã có mặt tại sạp báo gần nhà bạn Chùm teenstory đặc biệt dành tặng những chuyến đi Mùa hè: Trên chuyến tàu trễ; Giải cứu mùa hè với lời đề tặng: Tặng Minh, Linh, Hoàng và một lũ nhí nhố. Một bức tâm thư gửi Jody viết rằng: Mùa hè mãi mãi...

Cùng sáng tạo với Trà sữa với chùm lồng đèn lung linh.

Cẩm nang Teen mở đầu với Sắc màu của tháng 7 và câu chuyện về Mùa hè của Elly Trần.

Timeline cho phong cách của bạn và chùm bí kíp trang điểm theo tâm trạng, ăn mặc mùa hè sao cho "tông-xuyệt-tông".

Tải Ảnh
Cùng "Let's Go!" với Trà sữa tháng 7 nào! Một bộ ảnh tuyệt với mang tên "Let's Go!". Xem chỉ muốn lên đường 'phượt' ngay. Nhóm thực hiện: Hồng Anh - Trung Vũ. Nhiếp ảnh gia: Trọng Tài. Stylist: Trang Bông. Dàn người mẫu teen: Tuấn Duy, Linh Zin, Linh Sugar, Thủy Nguyễn, Cường Đàm, Hoàng Jacob, Dương Martin.
Một chiếc xe offroad bụi phủi thứ thiệt 'chôm' trong 1 ngày của các thành viên gạo cội đội OFFROAD diễn đàn .

Và còn nhiều điều đáng chờ đợi hơn nữa, hấp dẫn hơn nữa, đẹp và sành điệu hơn nữa đang chờ bạn khám phá trên Trà sữa cho tâm hồn số 82 ra sạp sáng nay thứ Tư 11.7.2012.

Bạn xem thêm các ấn phẩm từ tòa soạn báo Hoa Học Trò trênvà nhé.

Hẹn gặp lại cuối hè và chúc BẠN một ngày vui.

Một số trang cực kì ấn tượng trên Trà Sữa 82:

Tải Ảnh



Tải Ảnh



Tải Ảnh



Tải Ảnh



Tải Ảnh
Trà sữa cho tâm hồn
Tải Ảnh
Thông tin Ấn phẩm

  Trà Sữa Cho Tâm Hồn số 82
Mua trực tuyến tại: Phát hành ngày:11.7.2012
Giá bán: 18.000đ

Với nhiều thông tin cực HOT vô cùng hấp dẫn, Trà Sữa Cho Tâm Hồn phát hành đều đặn vào mỗi thàng một kì tại các sạp báo trên Toàn quốc!
  Ngày đăng: 11/07/2012




Cà phê sáng thứ 5: Đôi cánh đại bàng


"Bố yêu quý,
 
Con còn nhớ hồi mấy anh chị em con được đến chơi nhà cô Mary. Nhà cô ấy là một quán trọ kiêm luôn quán bar thật lớn. Bọn con đã nghĩ đó là cả một lâu đài tuyệt vời vì bọn con được uống soda lu bù và tha hồ nhồi nhét đủ loại kẹo. Khi nghe tin bố sẽ làm việc vài tiếng mỗi ngày ở đó, bọn con thật sự cảm thấy như được ở trên Thiên Đường.
 
Bố đã không bao giờ kể cho con nghe rằng đó chính là thời kỳ vô cùng kó khăn của gia đình mình, khi bố phải làm mấy công việc một ngày, không những thế, bố lại luôn lo lắng khi phải gửi bọn con ở một quán trọ như vậy.

Thế mà bố vẫn luôn có những nụ cười dành cho "lũ con nhỏ" của mình, và dù chắc hẳn bố đã lo lắng thường trực về việc kiếm đủ sống cho gia đình 6 người chúng ta, nhưng bố đã không hề để cho bọn con biết hay phải suy nghĩ.
Tải Ảnh
Con vẫn nhớ có lần con bị lũ bạn trêu chọc rồi con suýt đánh nhau, mẹ nhốt trong con trong phòng với câu đe doạ: "Cứ chờ bố về rồi biết!".
 
Ngay khi bố vừa đi làm về, bố đã vội chạy lên cầu thang và kéo con ra khỏi gầm bàn - nơi con luôn bò vào nằm trốn. Nhưng thay vì đánh con, bố ôm ngay con vào lòng và an ủi: "Sẽ ổn thôi, Mimi, ổn rồi con".
 
Con vẫn nhớ khi tấm giấy chứng nhận cấp học bổng của trường Đại học mà con trông chờ bao lâu được gửi tới. Đó là hy vọng duy nhất của con để được vào học Đại học. Nhưng thay vì nhảy lên mừng rỡ, con lại oà khóc. Hạn chót để thông báo ý định nhập học đã qua, mà nếu học tự túc thì chúng ta không thể có tiền!
Tải Ảnh
  Dù tính quyết đoán vốn không phải là một điểm mạnh của bố, nhưng con chưa bao giờ thấy bố nhanh chóng và kiên định hơn ngày hôm đó! Bố chạy ngay sang nhà hàng xóm gọi nhờ điện thoại tới nhà trường và trình bày lý do. Con đã được nhận vào trường đại học đó với suất học bổng toàn phần, nhờ có bố. Và con biết rằng không ai tự hào về con hơn bố khi con tốt nghiệp.
 
Con vẫn nhớ khi con được nhận vào làm bác sĩ ở một bệnh viện lớn sau khi tốt nghiệp. Khi con than thở về những rắc rối con gặp phải với một số y tá, bố đã khuyên con: "Mimi, hãy luôn cứng rắn, nhưng với tấm lòng nhân hậu và thông cảm". Bố ạ, lời khuyên đó đã giúp con trong nhiều năm qua, trong tất cả mọi việc.
Tải Ảnh
Khi bố ra đi vào 5 năm trước, con thấy trái tim mình như tan vỡ. Gia đình chúng ta định tổ chức một lễ tang nhỏ và giản dị, vì dù sao, bố cũng chưa bao giờ rời khỏi thị trấn mình sinh sống, và bố chậm chí chưa từng có cơ hội để được học đại học (dù bố đã đảm bảo để mẹ được học, dù muộn; và bọn con đều vào những trường danh tiếng).
 
Thế nhưng đã có rất nhiều người đến dự lễ tang. Có nhiều người con không biết, nhưng họ nói bố đã từng giúp họ nhiều việc trong cuộc sống và họ muốn đến chào bố lần cuối cùng. Lời nhận xét của bạn con đã đúng: "Dường như tất cả mọi người trong thị trấn đều biết bố của cậu".
 
Hồi còn sống, bố thường hát cho con nghe một đoạn nhạc bố yêu thích: "Con sẽ lớn lên trên đôi cánh đại bàng, sẽ toả sáng như ánh Mặt Trời...".
 
Cảm ơn bố, vì đã là đôi cánh đại bàng của con.
Con gái của bố,
Mimi". Maureen Deutermann
Thục Hân (dịch) Ngày đăng: 12/07/2012




Cà phê sáng thứ 2: Nhìn thế giới từ trên đỉnh cối xay gió


Bà tôi sinh vào năm 1904, bà tên là Irene, còn Pearl là chị của bà. Hồi nhỏ, bà tôi sống gần một cối xay gió rất cao. Cô bé Irene ngày đó thường mải mê nhìn theo những người lớn trèo lên đỉnh chiếc cối xay gió để tra dầu vào bánh xe.
Thế rồi vào một buổi sáng trời lạnh, Irene vẫy tay tạm biệt bố mẹ - khi họ lên chiếc xe cũ để đi tới một buổi bán đấu giá cách nhà vài dặm - với một "âm mưu" nho nhỏ trong đầu. Chị Pearl loay hoay làm việc nhà, còn Irene cô bé nhìn ngay ra chiếc cối xay gió và nhớ lại tất cả những lần mình nhìn người lớn trèo lên đó.
 
Nhìn quanh lần nữa để đảm bảo rằng Pearl không để ý, Irene kẹp búp bê vào nách rồi bắt đầu trèo lên những chiếc vòng bằng kim loại được gá thành những bậc cầu thang đưa lên tới đỉnh.
Tải Ảnh
Đôi chân của Irene thì ngắn còn những "bậc thang" thì cách rất xa nhau, nhưng Irene vẫn loay hoay để lên được tới điểm cao nhất. Tại đây, Irene thích thú nhận ra rằng mình có thể nhìn xa được hàng dặm, và cô bé hào hứng chỉ những trang trại của hàng xóm trải ra với những màu sắc rực rỡ cho búp bê xem.
 
Chú John và cô Bertha là hàng xóm của Irene. Khi cô Bertha nhìn thấy Irene ở tít trên cao, cô giật bắn mình và vội vã gọi chồng tìm cách "cứu" Irene. Tuy nhiên, sau khi bàn bạc, họ cho rằng Irene có thể hoảng sợ nếu thấy chú John tới. Cho nên, họ gọi điện đến nhà Irene và nói với Pearl chuyện gì đã xảy ra, cũng như làm sao để đưa cô bé xuống.
 
Pearl một mình hớt hải chạy ra chỗ cối xay gió và bảo Irene ngồi yên trên đỉnh, để cô trèo lên và giúp Irene xuống. Pearl vốn rất sợ độ cao, nhưng chẳng còn cách nào khác! Cô bé vừa trèo vừa run, nước mắt vòng quanh.
 
Nhưng cuối cùng, Pearl cũng lên được đến đỉnh cối xay. Việc đầu tiên Pearl làm là nhét bé búp bê vào túi để Irene yên tâm rằng búp bê không bị bỏ rơi, sau đó đỡ Irene tụt xuống dần từng bậc thang bằng vòng kim loại.
Tải Ảnh
  Khi hai cô bé "tiếp đất" an toàn, chú John vội chạy ra đỡ Irene. Chú trách móc Pearl vì đã không trông em, để em rơi vào tình thế nguy hiểm. Pearl vẫn sụt sịt và nhận hết lỗi về mình.
 
Bà tôi kể lại rằng điều thú vị nhất khi trèo lên đỉnh cối xay gió là có thể phóng tầm mắt ra rất xa và thấy cảnh vật vô cùng tươi đẹp. Nhưng bà tôi không bao giờ trèo lên cối xay gió nữa, một phần vì biết điều đó là nguy hiểm, nhưng phần lớn là vì bà không quên được cảnh chị Pearl của bà vừa trèo lên cối xay vừa khóc - có lẽ vừa do sợ độ cao, vừa lo em mình bị ngã, để rồi xuống đến đất rồi mà chị Pearl vẫn run bắn và tái mét mặt mày.
 
Bà tôi cũng nói rằng mỗi thử thách đều cho ta những niềm hứng thú và những trải nghiệm đặc biệt riêng. Nhưng dù chúng có khiến ta muốn làm theo để thoả mãn trí tò mò của mình đến đâu, thì cũng nên cân nhắc cái giá mà những người mà chúng ta yêu thương có thể phải trả.           Diane Dean White
Thục Hân (dịch) Ngày đăng: 09/07/2012




Cà phê sáng thứ 5: Một vòng tròn khép kín


Nếu bạn đi học về và mua cho mẹ một cái bánh gatô kem nho nhỏ, mẹ sẽ nghĩ rằng ăn bánh gatô kem với một cốc cà phê thì ngon hơn nhiều. Nên mẹ quyết định đi pha một cốc cà phê.
 
Khi rót cà phê ra cốc thì đứa em nghịch ngợm của bạn chạy qua, và làm đổ nửa cốc! Mẹ vội vàng lấy khăn lau cà phê trên sàn, trước khi nó làm sàn bị ố.
 
Trong khi lau sàn, mẹ thấy có mấy đôi tất bẩn của bạn rơi dưới gầm bàn gầm ghế. Mẹ vội vàng nhặt chúng và nhớ ra rằng mình còn phải giặt đồ để phơi cho kịp nắng.
 
Khi bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, mẹ bị trượt chân vì vấp phải đôi giày đi học của bạn.

Tải Ảnh
 Nhìn đôi giày, mẹ mới nhớ ra rằng mẹ đã hứa sẽ làm cho bạn món bánh kẹp để ăn sáng vào sáng mai trước khi đi học.
 
Mẹ lại lấy trong chạn ra ít bột, và đi tìm tờ giấy mà chính bạn đã ghi những thứ bạn thích được kẹp vào bánh (bằng nét chữ khá là nguệch ngoạc nhưng mẹ vẫn cố đọc).
 
Tờ giấy của bạn được đặt trên một sấp thư và hoá đơn.
 
Mẹ nhìn thấy hoá đơn Internet của tháng trước, và nhớ ra rằng ngày mai là hết hạn nộp tiền Internet tháng này.
 
Mẹ lại sẽ đi tìm tiền để đưa cho bạn mai đi nộp tiền Internet. Tất nhiên, tiền ở trong ví mẹ, và chiếc ví đang ở trong tay đứa em út 3 tuổi của bạn.
 
Định lấy lại chiếc ví thì mẹ ngửi thấy mùi gì lạ lạ từ người đứa con út. Mẹ phải thay quần cho nó vì nó đã tè dầm.

Tải Ảnh
 
Trong khi đang thay quần cho đứa con 3 tuổi thì chuông điện thoại reo. Đứa em 5 tuổi lúc nãy làm đổ cà phê bây giờ lại láu táu chạy ra nghe điện thoại rồi nhanh chóng đặt máy.
 
Mẹ nhớ ngay ra là mẹ đã hẹn gọi điện cho một người bạn để hỏi chỗ mua vài món đồ cần thiết với giá rẻ, và nhân tiện, mời cô ấy hôm nào rảnh đi uống cà phê (dù chưa biết là hôm nào mới rảnh).
 
Nghĩ đến từ "cà phê" khiến mẹ nhớ rằng ban đầu mẹ đã định đi pha một cốc cà phê.

Tải Ảnh
 
Mẹ đi pha lại một cốc cà phê khác.
 
Và khả năng lớn là khi mẹ pha xong cốc cà phê thì đứa em 5 tuổi của bạn (hoặc chính bạn) thấy đói bụng và đã chén sạch cái bánh gatô kem.
 
Thế là mẹ vội vàng uống cho xong cốc cà phê vừa pha, rồi đi chuẩn bị bữa tối vì không muốn đứa con nào bị đói.
 
Và sau tất cả những điều đó, thì mẹ vẫn mỉm cười, vui vui, tự hào vì con mình (tức là bạn) đã mua tặng mình một chiếc bánh kem.
Kathy Fictorie
Thục Hân (dịch) Ngày đăng: 30/06/2012




Thứ 6 ngày 13: Em mất anh... Thứ 7 ngày 14: Cả thế giới mất em


> Cô lấy anh khi vừa tròn 19 tuổi. Vẫn thơ ngây như làn mây và hồn nhiên như bất cứ thanh niên nào tầm đấy. Sinh viên năm thứ nhất trường Đại học Ngoại Ngữ, cô tỏ ra sắc sảo hơn bất cứ đứa con gái nào thường gặp, bởi óc quan sát và cái nhìn như xuyên thấu tâm can người đối diện. Cô đam mê, sùng bái và có niềm tin sâu sắc vào bộ môn chiêm tinh, hay những kẻ lắm chữ lắm nghĩa vẫn gọi bằng cái tên khoa học mĩ miều: Horoscope. Đến nỗi mà, chỉ sau vài lần tiếp xúc, cô có thể đoán được người đó thuộc cung hoàng đạo nào và tính cách ra sao. Điều này khiến cô tự tin về bản thân ghê gớm.

Tải Ảnh

Con gái Cự Giải, lúc nào cũng chua ngoa đanh đá, như lần đầu tiên cô và anh gặp nhau...
Khi ấy anh 25 tuổi, nhờ "phước" của ông bố làm quan to, anh leo lên cái ghế trưởng phòng chẳng mấy khó khăn chỉ sau 2 năm làm việc. Cũng xe hơi máy lạnh như ai, anh chợt bật cười thành tiếng khi nhìn thấy cô - giữa lòng Hà Nội mênh mang, váy hồng thướt tha, xe đạp xinh giỏ mây đầy những bông hoa tím biếc, lạ như chưa từng thấy. Anh ngẩn ngơ, rồi chẳng hiểu nghĩ thế nào, lái xe đến sát bên cô, bấm còi inh ỏi, chòng ghẹo:
- Đũa cắm vào vành kìa em!
Cô giật mình hoảng hốt. Vôi cúi xuống nhìn như một phản xạ tự nhiên vô điều kiện. Chợt thấy anh trong xe phá lên cười tinh nghịch. Cô ngẩn ra: " Ờ...đũa chả cắm vào vành thì cắm xuống đất à...". Mặt cô nóng ran, xấu hổ, nhưng rồi vẫn cong cớn đáp lại:
- Răng cắm vào lợi kìa anh!
Nụ cười của anh đang tươi rói, chợt nhựng lại, trở nên vô duyên hết cỡ. Cô nguýt anh một cái dài cả kilomet, đạp xe đi thẳng. Váy hồng vẫn bồng bềnh duyên dáng. Anh chết đứ đừ giữa đường đông đúc. Cứ nhìn theo "váy hồng" mãi, đến khi bóng cô khuất dần sau những hàng cây xanh tít tắp nơi phía cuối con đường, anh mới giật mình bởi hàng loạt còi xe dồn dập phía sau. Có ai đó kêu lên hằn học:
- Thằng chết tiệt nào đứng chặn đầu mãi thế kia? Đập mẹ xe ra bây giờ!!!
Anh vội vã lái xe, rẽ sang đường khác, nghĩ thầm:
- Đời còn những trường hợp như em thì đ ến khi nào mới thôi tắc đường hả bé...???
Lần thứ hai anh gặp cô, thật bất ngò, trong chính công ty của mình. Cô có vẻ hơi "dừ" trong bộ đồ kín cổng cao tường, hỏi ra mới biết, cô làm thêm trong công ty, dịch thuật các văn bản, các hợp đồng tiếng Anh, và hôm nay là buổi thử việc đầu tiên. Khi vừa khép nép đẩy cánh cửa phòng nhân sự bước vào, nhận ra anh, cô ngỡ ngàng:
- Trưởng phòng?
Anh gật đầu chào, mỉm cười đắc thắng. Cô mếu máo:
- Oan gia ngõ hẹp. Lại gặp anh à?
- Em tự tìm đến anh đấy chứ? Kêu ca gì?
- Chẳng qua cũng vì miếng cơm manh áo - cô thở dài.
- Thì...cái duyên cái số nó vồ lấy nhau... - Anh châm chọc.
Cô nhăn mặt, đặt "phịch" tập hồ sơ xuống bàn, hậm hực:
- Ép dầu ép mỡ chứ ai nỡ ép duyên thế này...!
Những ngày sau đó là một chuối ngày nhộn nhịp. Anh tấn công cô liên tục bằng quà cáp, chăm sóc, quan tâm. Đôi khi uy hiếp kiểu:
- Nhân danh trưởng phòng nhân sự, yêu cầu cô Hoàng Thanh Huyền thực tập sinh phải nhận lời mời đi ăn trưa với tôi!
Ban đầu, cô tránh anh như tránh tà, thậm chí **** thầm anh: "Thằng...già dai như đỉa", nhưng chẳng biết tự bao giờ, cô quen dần với sự quan tâm thái quá đó, thiếu lại thấy...nhớ nhớ... Chẳng bao lâu thì nhận lời yêu anh. Câu đầu tiên cô hỏi sau khi chính thức là bạn gái của anh:
- Anh sinh nhật ngày bao nhiêu thế?
- 14 tháng 12...
- Nhân Mã..?! - cô thốt lên khe khẽ.
"Đàn ông Nhân Mã là những người rất khó nắm bắt, cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Họ di chuyển như ngựa, và thoắt ẩn thoắt hiện như nhữ ng mũi tên."
Cô thích những người đàn ông như thế, bí ẩn và quyến rũ. Có lẽ cô chưa từng yêu một ai nhiều đến vậy. Tình cảm của cô chân thật, trẻ con, nhưng nồng nàn. Cô yêu lúc anh trêu đùa khiến cô cười nghiêng ngả, yêu lúc hai người tranh luận um xùm, cô giận dỗi khóc lóc khiến anh cuống lên xin lỗi, yêu bàn tay vụng về lau nước mắt cho cô và bản mặt anh khi lo lắng dễ thương không chịu được. Yêu lúc tan sở, anh đến trường đón cô, bắt anh gửi xe để nắm tay nhau đi bộ xuyên suốt những con đường đầy nắng và gió. Yêu lúc anh dẫn cô đi ăn kem, gió bờ hồ mát rượi mơn man da thịt. Yêu những tin nhắn bất ngờ của anh, chỉ vẻn vẹn 3 chữ: "Anh nhớ em". Trong khi anh đang ngồi trên tầng 4 và cô thì ở dưới tầng 2 cùng một tòa nhà công sở. Có lần cô nũn g nịu hỏi:
- Sao anh lại yêu em?
- Anh không biết. - Anh thản nhiên - Yêu mà có lí do thì khác nào anh lợi dụng em?
Cô hạnh phúc lắm. Cô tự hào về anh lắm, cô khâm phục chính bản thân mình vì đã có được anh, người đàn ông tuyệt vời nhất. Rồi một ngày, ôm cô trong vòng tay, anh thì thầm:
- Cưới anh, em nhé ?!
Cô tưởng anh đùa, cũng nhăn nhở:
- Em mới 19 tuổi, để em lớn đã.
- Bé bỏng gì nữa - Anh lém lỉnh - Ở miền núi á tuổi này chưa lấy chồng là ế rồi đấy!
Cô mở to đôi mắc, ngơ ngác, ngập ngừng:
- Nhưng em vẫn đang đi học..?!
Anh hôn nhẹ lên tóc cô, âm yếm:
- Còn anh thì sắp già rồi...
+++
Đám cưới trong mơ diễn ra thật hoành tráng sau 11 tháng 23 ngày yêu nhau. Cô nghĩ sẽ trói anh vào cuộc đời mình mãi mãi...
N gày 21 tháng 8.
Ni Ni - cô công chúa nhỏ ra đời khiến cuộc sống của 2 vợ chồng đảo lộn. Bà mẹ trẻ run rẩy ẵm sinh linh nhỏ bé trên tay, nước mắt vui mừng nóng hổi trên bờ mi lấp lánh. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán con, nắm lấy bàn tay bé xíu.
- Chào con...!
Anh nói cô nghỉ học ở nhà chăm sóc cho con là được. Anh sẽ không bao giờ để hai mẹ con thiếu thốn thứ gì. Cô phụng phịu:
- Em chẳng muốn mang tiếng ăn bám chồng đâu...
- Ngốc thế - Anh cốc nhẹ lên đầu vợ - Em có thể yên tâm để con cho người giúp việc trông à? Nhỡ người ta...bắt cóc Ni Ni tống tiền thì sao?
Cô vắt tay lên trán, suy nghĩ mãi, cuối cùng quay sang anh, gật đầu miễn cưỡng:
- Vậy em sẽ nghe lời anh.
Cô ngoan ngoãn tập làm một người mẹ mẫu mực. Thời gian rảnh, cô lên m ạng học cách làm những món ăn mới, đi chơi, tán gẫu với bạn bè. Ít lâu sau, cô bắt đầu kinh doanh quần áo online. Thế là vừa có thể ở nhà trông con, vừa có thể tự kiếm ra tiền mà chẳng phải phụ thuộc quá nhiều vào anh. Cô cảm thấy mãn nguyện với cuộc sống hiện tại. Anh cũng chiều vợ, bán căn hộ đang ở để tìm cho cô một ngôi nhà nhỏ theo đúng tiêu chí: kiến trúc Châu Âu, có sân cỏ, có xích đu, và hàng rào trắng. Cô ra sức chăm chút cho mái ấm của mình như bất cứ người vợ nào cung Cự Giải. Năm Ni Ni 4 tuổi, anh được đề bạt lên vị trí phó giám đốc. Tất nhiên, bằng chính thực lực của anh, ai cũng biết anh đã rất nỗ lực và tài giỏi. Những bữa cơm cùng gia đình cứ thưa dần, thưa dần...
21 tháng 8 năm nay.
Sinh nhật thứ 4 của Ni Ni, chỉ hai mẹ con cô thổi nến. Ni Ni luôn miệng hỏi:
- Mẹ...mẹ! Khi nào thì bố Phong về cắt bánh cho Ni?
Cô không trả lời con, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, buồn rười rượi. Anh luôn về muộn, cô thèm được giận dỗi anh như ngày xưa, thèm được anh dỗ dành như ngày xưa. Nhưng những điều đó, cô không được phép, vì cô đã trưởng thành, vả lại, anh còn công việc. Cô luôn tự an ủi mình như vậy.
Đêm đó anh về nhà, người nồng nặc mùi rượu, người lái xe dìu anh vào, cô vội vàng ra mở cửa, toàn thân anh rũ rượi, mềm oặt trong tay vợ. Người lái xe ái ngại:
- Hôm nay sinh nhật sếp lớn, sếp phó uống hơi quá chị ạ.
- Vâng - Cô cười gượng gạo.
Cô khó nhọc đỡ tấm thân to lớn của chồng đang đổ ập lên người, nặng nề nhích từng bước. Anh nằm vật xuống giường, ngủ li bì. Cô tháo giày, thay áo. Lại cặm cụi lấy khăn ướt lau mặt cho anh. Cô bần thần...Bờ vai anh rộng, nhưng chẳng để cho cô tựa vào mỗi lúc yếu lòng, suy nghĩ. Tự nhiên cô tổn thương kinh khủng. Anh có thể về quá nửa đêm vì hôm nay là sinh nhật sếp, nhưng lại chẳng nhớ cũng chính là sinh nhật con gái mình. Nước mắt tủi hờn cứ đua nhau rơi lã chã. Anh khẽ cựa mình, thở dài trong cơn mơ. Dư âm của cơn bão ngày hôm qua khiến gió lay tấm rèm cửa sổ phất phơ, cô kéo tấm chăn mỏng đắp cho anh, ngồi thu lu cuối giường ngắm nhìn anh ngủ. Khuôn mặt anh, vẫn như 4 năm về trước...
+++
Anh gọi điện về nhà nói với cô hôm nay có cuộc họp đột xuất, không về ăn cơm nhà. Cô mím môi, lòng nặng trĩu:
- Có phải phần cơm không anh?
- Không. Anh họp xong sẽ đi ăn cùng công ty. Em nhớ cho con đi ngủ sớm.
- Em biết rồi.
Cô cúp máy, đứng dựa vào tường. Đôi mắt nhắm nghiền, bất lực. Tờ lịch treo trên tường nhà bếp như đang cười vào mặt cô chế giễu. Tháng này, hôm nay là ngày thứ 20 anh không ăn cơm nhà. Hai mẹ con quanh quẩn bên nhau, mỗi lúc Ni Ni không chịu ăn, đòi bố, cô lại phải nói dối con:
- Bố Phong bận đi làm để có tiền mua nhiều gấu bông cho Ni Ni mà...
Con bé giương đôi mắt tròn xoe, đen láy, hỏi lại:
- Bố nói sẽ mua gấu bông cho Ni hả mẹ?
- Ừ - cô gật đầu, quay đi tránh ánh mắt của con bé.
Ni Ni có đôi mắt giống hệt bố, ánh lên những tia rạng rỡ, khiến cô rất lúng túng khi nói dối. Cô sợ đứa bé 4 tuổi sẽ nhận ra mẹ nó không trung thực. Cô đành phải hứa sẽ đ� �a Ni đi vườn thú nếu nó chịu ăn hết bát cơm mà không hỏi bố nữa. Ni Ni ngoan ngoãn gật đầu.
+++
Cô gửi bé Ni bên nhà hàng xóm, phóng xe ra bưu điện đi gửi hàng cho khách, tiện thể sẽ rẽ qua shop đồ nam mua cho anh một chiếc áo sơ mi mới, cô để ý anh chưa có chiếc áo nào màu tối, và cô nghĩ thay đổi một chút phong cách ăn mặc sẽ khiến anh thấy thoải mái hơn. Vả lại, cũng lâu rồi, cô chưa được tự tay chăm sóc cho chồng. Bờ môi cô lại nở nụ cười rạng rỡ. Cô thấy phấn chấn lạ thường. Shop đồ nam quen thuộc mà cô vẫn thường mua quần áo cho anh đông hơn mọi ngày. Ông bảo vệ nhớ cả biển số xe của cô, miễn cho cô luôn cái khoản vé xe rườm rà, cô gật đầu chào ông thân thiện. Hàng mới về, cô choáng ngợp giữa cơ man là quần áo. Bỗng cô nghe tiếng chị bán hàng thánh thót:
- Ôi! Em mặc áo này hợp quá!
Tò mò, cô nghiêng đầu nhìn vào phía trong. Người đàn ông bước ra từ phòng thử đồ, mặc chiếc áo sơ mi màu tím than giống hệt chiếc trên tay cô đang cầm. Cô ngỡ ngàng, đánh rơi chiếc áo trên tay.
Là anh! Là chồng cô. Và vân - cô trợ lý hơn cô hai tuổi vẫn chị chị em em ngọt sớt mỗi lần gặp cô đến tìm anh ở công ty. Họ đi cùng nhau, họ nắm tay nhau cười nói vui vẻ, chị bán hàng trầm trồ khen họ đẹp đôi. Cô vô thức bước lại gần, anh giật mình buông vội cánh tay Vân. Những cặp mắt nhìn nhau, đầy xót xa, tội lỗi. Môi anh mấp máy như muốn nói điều gì đó, Vân tỏ ra sợ sệt, lùi lại nép sau lưng anh. Cô cười chua chát, quay bước nhanh ra cửa lấy xe, quên cả chào ông bảo vệ như mọi bận. Anh vẫn bất đứng động nhìn cô. Cảm giác như vừa gây ra một tội ác.
90km/h
Cô trở nên liều lĩnh hơn bao giờ hết. Bụi tạt vào mặt đau rát. Cô cắn chặt môi đến bật cả máu. Ngôi nhà có hàng rào trắng nhỏ xinh hiện ra trước mắt. Cô lao vào, nghiến hai bánh xe SH lên thảm cỏ nhân tạo trước sân không thương tiếc. Quăng chìa khóa xe xuống thềm nhà, cô ngồi thụp bên hiên, khóc òa, nức nở.
Máu và nước mắt...Mặn và tanh...
+++
Anh lại về muộn. Khi đã quá nửa đêm và chớm bước sang ngày mới. Cô không ngủ. Đèn phòng khách bật sáng, anh giật mình thấy cô ngồi đó. Co rúm, tàn tạ. Đôi mắt thâm quầng, sưng húp. Anh rụt rè bước tới như chẳng phải nhà của mình, ngồi xuống ghế đối diện. Đốt một điếu thuốc.
- Anh xin lỗi...
Giọng cô khàn đặc: < br/>- Anh cũng biết là anh có lỗi cơ à?
- Anh biết...
- Biết tại sao anh làm như vậy với tôi?
- Anh...xin lỗi...
- Anh là người có tiền mà thích xin xỏ nhỉ?
Anh im lặng. Đốt điếu thuốc thứ hai.
- Anh không muốn giấu em thêm nữa, anh thật sự không thể ép buộc cảm xúc của mình...
Cô cười khẩy:
- Anh luôn nói và hành động theo cảm xúc, thằng đểu!
- Em nói gì cũng được, **** anh thế nào anh cũng chịu...
Anh rút trong túi áo ra một tờ giấy gấp làm bốn, ngập ngừng đặt xuống mặt bàn.
- Cái gì vậy? - Cô hỏi.
- Đơn ly hôn...Anh không muốn làm khổ em thêm nữa. Em có thể tự do kết hôn với người khác. Anh sẽ giữ đúng lời hứa, không để mẹ con em thiếu thốn gì cả, anh sẽ chu cấp cho em và con đầy đủ...
- Im ngay! - Cô quát lê n - Không có tiền của anh thì mẹ con tôi chết đói à? Xin lỗi, anh cầm đống tiền của anh mà làm lại cuộc đời đi! Còn đơn? Tôi không ký!
- Em đừng tự dày vò bản thân...
- Nếu không vì con, tôi sẵn sàng cộp lên cái bản mặt của anh ba chữ "người đã chết". Tôi không muốn con tôi là đứa trẻ không cha!
Anh dúi điếu thuốc vào cái gạt tàn, bực bội:
- Vậy thì ly thân. Nhà vài tất cả tài sản là của em hết đấy.
Anh đứng dậy bước vào phòng sắp xếp quần áo. Cô ngồi trơ như khúc gỗ mục trên ghế sopha ngoài phòng khách. Rồi thiếp đi trong tâm trạng rối bời...
+++
Thứ 6 ngày 13 tháng 9...
"Thân xác anh rã rời, tan theo làn mây.
Một màn gió đến bên em mong vòng tay, ôm anh nhưng sao không thể?
Em gần kề nhưng sao quá xa.
Cuối cùng đư� ��c nhìn em cười, và rồi sẽ không còn bao giờ còn được ngăn trên đôi mi em thêm dòng lệ về bên em trong từng cơn mơ, rồi đi khi ban mai rực rỡ, khói làm mờ mắt anh. Sương đêm vây quanh anh.
Anh được sống trong rừng hoa trắng, không nắng ban mai..."
Nước mắt cô đua nhau lăn dài mỗi khi nghe lại bài hát này. Cô nhớ ngày xưa, cô khao khát được trở về ngày xưa, nhưng cô chưa bao giờ hối hận vì đã chấp nhận lấy anh. Vì đối với cô, anh vẫn là người cô yêu nhất, vẫn là chồng cô, vẫn là cha của con gái cô. Cô nặng nhọc gõ dòng status:
"Thứ 6 ngày 13: Em mất anh... Thứ 7 ngày 14: Cả thế giới mất em"...
Ngay lập tức, bạn bè cô thi nhau "buzz" hỏi han, lo lắng, kể cả một vài người hiếu kì:
- Có chuyện gì thế mày?
Cô lặng thinh, vô thức đóng tất cả các cửa sổ chat. Có một điều cô đã biết từ lâu, nhưng chưa bao giờ muốn tin:
" Nhân Mã rất đa tình, một cơn gió thoảng cũng đủ làm chàng phải lòng ai đó. Nhưng như thế không có nghĩa là chàng sẽ phải lòng suốt đời..."
Cô gục trên bàn phím laptop, chưa bao giờ ngừng bơ vơ!
+++
Cô quyết định sẽ đưa Ni Ni đi du lịch. Cô thèm biển, thèm cái hương vị mằn mặn của gió biển đến nao lòng. Chuyến xe 5h sáng từ Hà Nội về Hạ Long, mang theo nhiều xúc cảm. Ni Ni đứng ngồi không yên. Đây là lần đầu tiên nó được đi chơi xa, trên đường thắc mắc đủ thứ:
- Mẹ mẹ! Sao cỏ lại dài thế kia?
- Đó là cây lúa, là cánh đồng đấy con. Còn kia là con trâu.
- Con trâu ăn lúa hả mẹ?
Một phút sau lại tiếp tục:
- Mẹ mẹ! sắp đến Hạ Long chưa?
- Sắp rồi con ạ.
- Được đi tắm biển hả mẹ?
- Ừ- Cô nhìn con trìu mến.
- Biển có nhiều nước như bể bơi không mẹ?
Cả xe phì cười vì sự đáng yêu của bé.
Ni Ni thích thú chạy lon ton, vẩy nước tung tóe. Cô hướng dẫn nó xây lâu đài cát, con bé hì hục đắp từng nắm cát, cần mẫn và chắm chú. Miệng bi bô:
- Mẹ nhìn này. Lâu đài cát của Ni đẹp không?
Rồi nó đưa ngón tay bé xíu, chỉ:
- Đây là phòng của Ni, đây là phòng của mẹ, còn đây là phòng của bố...
Tim cô đau nhói. Ni Ni vẫn tiếp tục:
- Mẹ mẹ! Ni muốn nuôi chó con. Mẹ bảo bố Phong mua chó con cho Ni nhé?
Sống mũi cay xè, cô muốn vỡ tung ra để hòa với biển. Biển thật bao la, còn cô thì quá bé nhỏ...
+++
Vừa đặt chân về Hà Nội, cô nhận được cuộc g ọi từ một số lạ. Chắc không phải khách mua hàng, vì cô dùng số riêng để giao dịch, còn số này chỉ bạn bè và người thân mới biết. Cô ngập ngừng:
- A lô...
- Huyền phải không?
- Ai thế? - giọng cô nhẹ bẫng.
- Chị là Vân. Muốn gặp em nói chuyện có được không?
Cổ họng cô nghẹn đắng. Cô muốn gào lên trong điện thoại "Con đàn bà đê tiện". Nhưng lấy hết bình tĩnh, dồn nén cảm xúc, cô hỏi lại:
- Ở đâu?
+++
Vân ngồi vắt vẻo trên ghế mây trắng, dáng vẻ yêu kiều. Quả thật Vân rất đẹp. Thấy cô, Vân nở một nụ cười ma mãnh:
- Em ngồi đi.
Thằng phục vụ nhanh nhảu chạy tới:
- Chị dùng gì ạ?
- Cacao đá - cô lạnh lùng.
Vân lên tiếng:
- Anh Phong nói em không chịu kí đơn ly dị?
- Đâu phải chuyện của c hị?
- Em có vẻ hay thích hỏi ngược lại người khác nhỉ - Vân mỉa mai.
- Đó cũng là một cách trả lời.
- Tại sao em không chịu buông tha anh ấy?
- Để 2 người đạt được mục đích à? Tôi không ngu.
Vân tỏ vẻ khó chịu:
- Em không có tự trọng à? Anh ấy đã nói đến thế...
- Có tự trọng thì tôi đã không ngồi tiếp chuyện với chị. Thế chị nghĩ cướp chồng của người khác là liêm xỉ và vẻ vang lắm hả?
Vân tím mặt, chống chế:
- Dù sao em vẫn còn quá trẻ để hiểu được sự đời. Không có tri thức lẫn vốn sống, anh Phong là người làm ăn. Cần một người phụ nữ hiểu và có thể chia sẻ khó khăn với anh ấy...
Cô trừng mắt:
- Nước sông không phạm nước giếng, tại sao giếng nhổ nước miếng vào sông? Chị biết những gì m à dám nói tôi không có tri thức?
Vân khinh khỉnh:
- Không công ăn việc làm, ăn bám chồng con.
"Thật nực cười" - cô thầm nghĩ. Con đàn bà này đúng là chẳng hiểu vấn đề và cuồng ngôn hết sức. Cô không biết phải nói thế nào cho ả ta hiểu được. Cô nhìn Vân thách thức:
- Chị muốn uống Cacao không cần ống hút?
Vân chớp mắt:
- À! Em đúng là chua ngoa như lời đồn đại.
Cô bực mình, đứng phắt dậy:
- Tôi chẳng có nhiều thời gian ngồi đôi co với chị. Tôi sẽ không bao giờ ký vào tờ đơn đó. Còn riêng chị, tôi nói thế này: đừng bao giờ đánh giá sách qua bìa! Chị cũng vậy thôi, lòe loẹt và hào nhoáng lắm, nhưng biết đâu đằng sau cái mã đó, là những trang giấy đã bị xé ngang xẻ dọc...
Vân cứng miệng, không thể phản kháng. Cô bư� ��c đi trong sự ngỡ ngàng xen lẫn tức giận của Vân. Cô không thất bại!
+++
Anh mua nhà sống cùng Vân đã được gần 2 tháng. Vân có được anh, làm vương làm tướng. Con gái Bạch Dương, mưu mô không kém một ai. Vân đòi anh thuê ô sin, nhõng nhẽo:
- Anh xem này, em mà nấu cơm rửa bát thì hỏng hết móng tay mất.
Anh thở dài:
- Anh luôn muốn được ăn một bữa cơm em tự tay nấu.
Vân ngó lơ.
Một lần anh đi công tác tận trong Nam, nhưng về sớm hơn dự tính những 2 ngày. Định bụng sẽ mua cho Vân một sợi dây vàng trắng, gây bất ngờ cho Vân, nên anh về mà không báo trước. Vừa lái xe đến cách nhà chục mét, thì một chiếc xe khác trờ tới. Vân uốn ** mở cửa xe, bước vào. Chiếc xe lao đi trong đêm tối. Anh đờ đẫn. Anh chợt nghe lòng mình đau buốt...
+++
Trời đổ mưa như trút nước, cô ngồi gấp hạc giấy treo đầy nhà cho Ni Ni. Con bé nói làm như vậy mới giống thiên đường...Cô ngậm ngùi cay đắng. Ni vẫn đinh ninh rằng anh đi công tác nước ngoài, khi về sẽ mua thật nhiều đồ chơi cho nó. Ni ăn rất ngoan, ngủ rất ngon, nhưng chẳng hôm nào quên hỏi:
- Bao giờ bố Phong về hả mẹ?
Cô mở laptop, những ca từ vang lên nhẹ nhàng:
" Chậm dần từng ngày qua đi chốn đây bỏ lại mình em nhớ anh mà thôi
Tìm a trên con phố ấy đi qua em vẫn đấy tiếng cười nhưng không bên em
1 ngày lại 1 ưu tư cớ sao thật dài dù em muốn quên thật mau
Chờ đợi người quay về đây
Chờ đợi 1 câu người nói
Anh vẫn còn yêu..."
Nét mặt cô vẫn buồn rười rượi, bài hát nào cũng khiến cô nhớ anh tha thiết. Ni Ni nằ m bò ra sàn tập tô tập vẽ. Anh đau đáu nhìn con qua cửa sổ, xót xa. Chợt anh vô ý, đè tay lên công tắc đèn ngoài hiên. "Tách", đèn hiên nhà bừng sáng, Ni Ni ngước lên, bắt gặp ánh mắt anh thân thuộc. Nó hét toáng lên, lao ra cửa:
- Bố về bố về! Ah ah ah..! Mẹ ơi bố Phong về rồi !!!
Con bé níu chặt lấy chân anh, mếu máo:
- Con nhớ bố Phong! Con nhớ bố Phong!
Anh nghẹn ngào ôm con vào lòng, không nói lên lời. Cô bước ra, nhìn anh thổn thức. Nước mắt lại rơi, chẳng biết vui hay buồn, mừng hay tủi. Anh ngập ngừng:
- Vợ à..Anh...
Cô mỉm cười, chặn ngang lời anh, hai ngón tay đặt lên môi anh, dịu dàng như ngày ấy:
- Không...Đừng nói gì...Về với em...Nhân Mã!

Thứ 6 ngày 13


>
Tải Ảnh

Đã từng có người bạn nói với tôi rằng : "có lẽ sẽ không có một thứ gì trên thế gian này có thể đem so sánh với tình yêu được .... Giả tỉ mà có thì chỉ có thể là một ly cà phê sữa..."
Thoạt đầu thì có mấy ai hiểu điều đó đâu, nhưng tôi biết người đàn ông mặc bộ đồ veston lịch lãm cùng với sở thích uống cà phê sữa ấy là người hiểu rõ cái vị đắng - vị ngọt thoang thoảng cùng hòa quyện với hương thơm êm diệu của một ly cà phê sữa.
Nhâm nhi từng ng ụm cà phê nâu (Nguời miền tôi thường gọi cà phê sữa với cái tên như vậy) Hoàng như một người đang trong cơn nghiện - thầm thì với tôi
-    Mỗi một ngụm cà phê như một mối tình vậy... có ngụm thì đắng - có ngụm thì ngọt -  có ngụm thì vừa đắng vừa ngọt. Cảm giác đó đan xen lẫn nhau cứ như lòng người.
Phải tôi quen với Hoàng đã từ lâu, từ rất lâu rồi, từ lúc hai đứa còn mài đít trên ghế nhà trường trung học. Hoàng là bạn thân với tôi từ thuở đó. Cuộc đời cứ như một cái sàn lọc tự nhiên vậy ... nó có rất nhiều chiếc lưới đan xen nhau và bất kì ai trong chúng ta đều phải một lần vướng vào chúng. Thế nên mới có người giàu - người nghèo, kẻ phong trần - người quỵ lụy.....
Hoàng vướng vào lưới tình từ khi chúng tôi bắt đầu học về giải phẩu cơ thể người. Hoàng đẹp trai và cao lắm - Thế nên dường như mọi sự chú ý của các bạn nữ trong trường đều đổ dồn vào anh bạn đẹp mã của tôi. Nhưng đời đâu cho ai quá nhiều thứ bao giờ, bên cạnh món quà trời ban ấy cậu bạn thân của tôi cũng trải qua không ít lần phải đau khổ bởi món quà đáng yêu mà thượng đế đã ban tặng. Chính vì thế
-    Thôi mày đừng có buồn quá như vậy! Mày coi tao nè... chia tay bao nhiêu lần rồi có sao đâu ... rồi lại có một em khác sẽ đến với mày...! - Đó là lời khuyên của Hoàng bạn thân của tôi - kẻ đã từng không dưới 10 lần chia tay với bạn gái và dĩ nhiên nó đang  khuyên tôi.
Giá như tôi được như Hoàng thì chắc có lẽ bây giờ tôi cũng có thể nói điều đó một cách dễ dàng mà không ngại miệng - chắc là vậy. Thế nhưng một điều trái ngược hoàn toàn so với cậu bạn thân là đây là lần đầu tiên tôi biết được chia tay là gì và đó cũng là lần đầu tiên tôi biết yêu. Mối tình đầu của tôi đựợc bắt đầu và kết thúc tròn đúng 6 tháng. Người xưa quả thực đã suy nghĩ thấu đáo khi nói câu: " Xa mặt cách lòng" - và cô ấy đã rời xa tôi sau 2 tháng được công ty điều đi công tác xa. Thế là mối tình đầu của tôi được khép lại bằng việc tôi chứng kiến nàng tay trong tay với sếp của mình đến dự buổi họp mặt báo cáo thành tích cuối năm và cũng là cuối cùng của tôi - 31/10, ngày Halloween.
Sau chuyện đó, nhận lời mời từ một người bạn, tôi chuyển công tác về một công ty kinh doanh khác với vai trò phó giám đốc Marketing. Sẽ chẵng có gì thay đ� �i một con người đang trong tình cảnh vừa bị thất tình như tôi nếu không có những điều bất ngờ và mới lạ.
Điều bất ngờ ấy đến với tôi vào đúng ngày làm việc đầu tiên của mình tại công ty mới. Cầm trên tay bộ hồ sơ xin việc làm sơ sài của một cô sinh viên năm nhất, tôi hướng mắt nhìn về phía cô với vẻ mặt thờ ơ.
-    Em có thể tự giới thiệu về mình và cho anh biết vị trí em muốn làm việc ở đây không? - đôi mắt thẫn thờ của tôi vẫn chỉ nhìn về phía xa xăm nào đó
-   Dạ thưa chú, con tên Anh. Con muốn xin vào làm ở phòng Marketing để bổ sung them kiến thức và kinh nghiệm bởi con học chuyên ngành Marketing ạ! Còn tự giới thiệu thì chắc trong sơ yếu lý lịch con có ghi rõ mà.! - Cô sinh viên nhìn hướng ánh mắt về phía tôi với chất gi� ��ng cao bằng hơi mũi và có vẻ hồn nhiên khiến tôi thoáng ngạc nhiên
Nhìn bộ hồ sơ một lúc tôi mới trả lời
-  Trước tiên thì anh muốn đính chính với em là anh mới chỉ có 24 tuổi thôi nên có lẽ chưa đến nỗi phải bị gọi là chú. Thứ hai nữa là anh thực sự không thể nhận em vào thời điểm này mặc dù trong bộ hồ sơ của em có ghi rõ mục đích là muốn học tập và có thêm kinh nghiệm.
Làm sao mà tôi có thể nhận cô sinh viên ấy vào làm được khi mà trong hồ sơ ghi rõ phải đến cuối năm nay cô ấy mới đủ tuổi đi làm. Chắc phải đến công ty gia đình trị thì mai ra cô ấy mới có một chỗ để học tập và bổ sung kinh nghiệm đựợc. thôi thì chia tay sớm bớt đau khổ... Nghĩ như vậy nên tôi đành từ chối và cho cô sinh viên tên Anh ấy ra về trong điệu b� � mà tôi biết chắc rằng sự thất vọng và buồn bã đang chất đầy trong tâm trí.
Người ta nói, thật hạnh phúc khi được sống trên cõi đời này vì nó đẹp và lý thú biết bao nhiêu. Phải, cuộc đời sẽ thật sự đẹp nếu mọi việc đều đúng với những gì mình nghĩ nhưng cuộc đời lại lý thú ở cái nghĩa là không ai có thể biết trước được nó sẽ ra sao ...
Ngày làm việc thứ 2, đã có người đến khá sớm, sớm còn hơn tôi và càng ngạc nhiên hơn khi cái ổ chuột của tôi bỗng dưng trở thành thiên đường. Mọi thứ đều được dọn dẹp ngăn nắp và sạch sẽ. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu chỉ có tôi và giám đốc là 2 người giữ chìa khoá phòng này. Nhưng rõ ràng, anh sếp của tôi vẫn thường luôn đến sau tôi 30 phút và hôm nay cũng không phải là ngoại lệ. Cứ nh ư một ngày lạ lung đến với tôi vậy, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, cô sinh viên mà tôi đã từ chối nhận hồ sơ đang loay hoay cố tắt vòi nước trong nhà vệ sinh cá nhân đựợc đặt trong phòng làm việc của tôi. Thấy vậy tôi liền bước đến và giúp cô nàng một tay
-  Chào em, nếu anh nhớ không nhầm thì anh đã trả hồ sơ lại cho em rồi và anh cũng chưa hề giao chìa khoá phòng của anh cho em có phải không! - Vẫn ánh mắt ngạc nhiên tôi nhìn em nhưng lần này có vẻ khoảng cách gần hơn so với lần gặp mặt ngày hôm qua.
-  Dạ! Em xin lỗi. Đúng là hôm qua anh đã không nhận em nhưng mà lúc em chuẩn bị đi về thì có một anh cũng mặc đồ lịch sự giống anh, cũng là nhân viên trong phòng này đã nói là sẽ nhận em và giao cho em chiếc chìa khoá phòng này và dặn phải d ọn dẹp sạch sẽ ạ!-   Vẫn cái giọng hơi mũi và có phần ngây thơ ấy - Cô sinh viên nhìn tôi và nói thêm như đang cố chứng tỏ thực lực của mình trước nhà tuyển dụng
-   Em hy vọng anh cho em cơ hội để đựợc làm việc ở đây ạ! Chắc chắn là anh sẽ không phải tốn nhiều công sức cho em đâu ạ !
Thôi rồi! người giao chìa khoá cho cô sinh viên này ngoài mình ra thì chỉ có mỗi một ông thôi.Tôi đang tự hỏi, sếp có dụng ý gì khi tuyển một nữ sinh viên chưa đủ tuổi đi làm này đây thì anh ấy đến và cười với vẻ khoan khoái.
-  Chào buổi sáng ! các đồng chí! - ông này có gia đình theo cách mạng 3 đời nên có lẻ một chút gì đó đã thấm nhuần tư tưởng.
-  Ủa thế này là sao vậy anh ! - tôi hỏi ngay về vấn đề khó hiểu này.
-  Có gì đâu ! a nh thấy dạo này em cũng đang khá bận bịu về một số công việc với lại Sếp trên muốn phòng này phải có một chút hương gió mới chứ nam thịnh nữ suy thế này thì lấy đâu ra năng lượng để làm việc. Thế nên anh đồng ý cho cô bé này làm việc bán thời gian ở đây, không kí hợp đồng và cô ấy đã đồng ý. Từ giờ Các Anh sẽ là trợ lý của em nhé.... Hướng dẫn cô ấy nhiệt tình vào đấy cậu trai mới lớn thất tình ạ! - vẫn cái nụ cười hơi nhếch mép như châm chọc ấy, anh giám đốc như giao cho tôi một nhiệm vụ khá khó so với tấm bằng kinh tế mới ra trường của tôi.
-  Từ nay mong anh hướng dẫn cho em ạ! - cứ như bắt được thẻ thông hành để vượt ải, cô nàng nhanh nhẩu cuối người về phía tôi.
Và chính xác đó là ngày 2/11 sau 2 ngày kể từ khi tôi chính thức chia tay với mối tình đầu - chia tay với công ty cũ - chia tay với cuộc sống cũ để bắt đầu với một cuộc sống mới - một công ty mới  và cả một cuộc tình mới.
Cứ thể, bổng dưng tôi trở thành gia sư bất đắc dĩ cho một cô sinh viên với chiều cao 1 mét 63, cân nặng 50 kg có khuôn mặt nhỏ, tóc xoăn tự nhiên và luôn có một nụ cười rất tươi mỗi khi tôi gọi tên. Có lẽ em là cô gái của sự bất ngờ, em mang đến với tôi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, sự hồn nhiên, ngây thơ nhưng không đến nỗi khờ khạo. Đôi lúc lại có những cái nhìn khá sắc sảo, suy nghĩ như một bà cụ có khá nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm nhưng đôi lúc lại nhõng nhẽo như một đứa bé gái luôn đòi được nuông chiều. Thế là tôi làm gia sư kinh doanh cho em và ngược lại em làm gia sư tình trường cho tôi ...

Tải Ảnh

Tôi bắt đầu có nhiều hơn những kỉ niệm với cô sinh viên năm nhất tên Anh ấy! đó là những kỉ niệm đáng yêu từ chuyến hướng dẫn khảo sát thị trường, những lần cùng nhau dắt bộ bởi chiếc xe của tôi cán đinh hay hết xăng dọc đường, từ những lần cùng nhau đi xe bus bởi tôi và cô hay bàn tán khá nhiều về chủ đề văn minh và lịch sự ở giới trẻ và tim tôi đập rộn ràng mỗi khi chiếc đầu bé xíu ấy ngả lên bờ vai của tô i mỗi khi chúng tôi ở trên xe bus.
Và rồi tối hôm ấy, đó là thứ 6 ngày 13 tháng 11 năm 2009. Phải - Ngày mà theo quan niệm Phương Tây thì đó là ngày chúa quỷ SaTan tái sinh và không biêt có phải là duyên tiền định không mà cũng hôm đó theo lịch của Phương Đông là ngày 23 âm lịch, cũng là một ngày đại kị của người Phương Đông. Tây hay ta gì cũng kệ đêm hôm ấy tôi nhận được điện thoại từ trợ lý nhỏ bé của mình.
-  Sếp đấy à ! ngày hôm nay sếp đã nhận được điều gì xui xẻo chưa? - Cô mở đầu câu chuyện bằng cái giọng như trêu tôi.
-  Hay nhỉ...! Hôm nay anh vô tình nhai phải một hạt sạn khi đang nhai cơm... chắc đó là điều xui xẻo nhất trong ngày hôm nay đó !
-   ờ.. ờ... vậy đó hả? - Giọng nói nhỏ hẳn khiến tôi có phần nghi ngờ.
-� �  Sao vậy ? em gọi cho anh thế này chắc có điều gì đó phải không? Có gì cần sếp nhỏ hướng dẫn nào? - Chúng tôi vẫn thường đùa với nhau như vậy bởi sếp lớn là anh giám đốc còn tôi thì đương nhiên là sếp nhỏ rồi.
-   À ! em tính mang đến cho anh điều xui xẻo trong ngày này nếu anh chưa bị xui thôi!!
-   Hả ...! Không ngờ em cũng ác quá nhỉ ? mà chuyện gì xui xẻo đến mức đáng để em mang đến cho anh vào thứ 6 ngày 13 này vậy ? - Tôi cũng có chút tò mò về cô nàng nữ hoàng bất ngờ này.
-  Anh phải trả lời em cái này trước đã !
-  Rồi em nói đi, anh đang nghe nè! -  với sự tò mò và thích thú với những trò cô nàng này bày ra tôi đành chấp nhận
-  Có bao giờ anh cần một người thay thế trong chuyện tình cảm chưa ?
Tôi khá bất ngờ về c� �u hỏi này, dường như đã có một điều gì đó khiến tôi cảm thấy lồng ngực như muốn trở thành một cái DISCO Bar chỉ dành riêng cho con tim tôi nhảy.
-  Có , anh đã từng muốn có một cái gì đó để lấp vào khoảng trống trong con tim anh, cái khoảng trống đã khiếp anh rơi vào vực thẳm của sự chán chường và bất cần. Nhưng tại sao em lại hỏi như vậy?
-   Bởi vì em đã biết tất cả, và em không muốn mình là người thay thế. Anh biết đấy người thay thế sẽ mang đến cho anh những cảm xúc mà anh đã bị tước mất, có thể sẽ mang đến cho anh những niềm vui để xoa dịu nỗi buồn tinh thần của anh nhưng thực sự đó không phải là điều mà anh cần, nó không lâu dài và vĩnh cửu. Hôm nay là thứ 6 ngày 13, em không muốn mình là người thay thế
-   Anh xin lỗi ...! - Phải, tôi đã từng nghĩ em là người thay thế cho hình bóng của mối tình đầu. Tôi sợ mình sẽ lại một lần nữa đau nên không dám nói gì cả, tôi không dám yêu em ... nhưng cuộc sống một lần nữa đã mang niềm đau ấy đến với tôi vào đúng ngày mà đa phần đều cho nó là ngày của sự xui xẻo và tôi đã được em tặng cho sự xui xẻo ấy.
-   Vậy là anh biết điều xui xẻo em muốn dành cho anh rồi chứ? - Tôi ngạc nhiên khi đến giờ phút này em vẫn dành giọng nói ngây ngô và đáng yêu ấy cho tôi - cho người đã từng coi em là người thay thế. Tôi im lặng và chắc chắn một điều sau cuộc gọi này em sẽ không còn ở bên tôi nữa... và tôi sẽ bị mất đi cô gia sư tình trường đáng yêu.
Cảm giác sắp mất đi một cái gì đó thật khó chịu. Tôi muốn tìm mọi cách để c� �u vãn tình thế này, tôi muốn nói với em rằng anh đã lầm - anh đã lầm khi yêu em bằng cách yêu của tình yêu trước mà đáng lẽ anh phải nhận ra rằng chúng không hề giống nhau - anh đã lầm khi nghĩ rằng sẽ chẳng điều gì xảy ra đâu bởi tôi đâu hề nói yêu em. Và cuối cùng anh muốn yêu em nhưng bây giờ anh biết làm sao khi sự thật trần trụi đã được chính em phơi bày.
-  Phải,em muốn anh nhận lấy sự xui xẻo này như một lời cám ơn anh đã bên cạnh em những lúc em buồn nhất. Ngày em gặp anh đầu tiên cũng là ngày em phải chia tay với mối tình mà em đã phải mất 2 năm chăm sóc nhưng để rồi ...Ngày đó em giận anh lắm bởi anh không bị em quyến rũ mà phũ phàng đuổi em về.Nhưng 13 ngày được làm việc cùng anh, được anh hướng dẫn và có đôi lúc tâm sự cùng anh lại k hiến em không thể giấu mãi điều này được. Em không muốn anh phải đau khổ sống với tình yêu đã chết ấy... Em không muốn mình là người thay thế... Em muốn mình là người yêu của anh ... Là bạn gái thật sự của anh... Em yêu anh! - Giọng nói nhỏ bằng hơi mũi ấy dường như đang nấc nghẹn với những giọt lệ khiến tôi như không còn chút sức lực nào. Tôi bất ngờ khi em nói lên điều đó và như một phản xạ vô điều kiện
-   Anh cũng yêu em ! anh xin lỗi nhưng em sẽ không phải là người thay thế ...Anh hứa đấy!
Trái tim tôi như muốn vỡ tung trong niềm vui sướng ấy. Quả thật nữ hoàng bất ngờ của tôi đã dành cho tôi một bất ngờ quá lớn. Tôi như kẻ điên chợt bừng tỉnh bởi sự ngây thơ và đáng yêu ấy. Từng sớ thịt trong tôi như được tiếp thêm sức mạnh và tôi cất tiếng hát vu vơ giữa bầu trời đêm ấy.

Tải Ảnh

Cứ như một ly cà phê sữa, em mang đến cho tôi từng cảm giác đắng - ngọt và nồng nàng cảm xúc. Tôi yêu em và chắc chắn rằng tôi sẽ chấp nhận sự đau khổ nếu một ngày em phải rời xa tôi bởi tôi chỉ cần ngày hôm nay, ngay bây giờ tôi được yêu em....
Vậy đó, ai nói thứ 6 ngày 13 là ngày xui xẻo, nếu vậy thì tôi đã nhận được một điều xui xẻo ngọt ngào..................

Thứ 6 ngày 13... Anh đi tìm hạnh phúc của anh...


> Thứ 6 ngày 13... Bổng dưng nó nhớ anh da diết. Bao nhiêu kỉ niệm tưởng chừng đã ngủ quên lại ùa về.
Thứ 6 ngày 13... Khi anh còn bên cạnh "Hôm nay thứ 6 ngày 13 đấy enh đừng đi đâu ra ngoài 1 mình nhé... Đợi anh về đưa em đi "Nó thắc mắc "Sao vậy anh?" Lúc đó nó ngây thơ lắm không cần quan tâm điều gì vì nó biết rằng có anh ở bên cạnh... có anh là có cả thế giới này. Anh bảo rằng "Lại thắc mắc, anh bảo gì thì nghe đi, hỏi lung tung". Nó vẫn vô tư không quan tâm ngày đó là ngày gì và vẫn tiếp tục thói quen thường ngày lên mạng xem phim, vào fb, chat,...
Thứ 6 ngày 13... Khi anh không còn bên cạnh, anh đi tìm hạnh phúc của anh... Nó nhớ lại cuộc sống của nó và anh... suy nghĩ về bản thân nó
Còn nhớ nó và a đến với nhau ở cái tuổi "hỉ mũi chưa sạch" nó lớp 11 a lớp 12. Uh mà cái tuổi đó người ta yêu là chuyện bình thường mà...

Tải Ảnh

Ở cái tuổi đó, nó hồn nhiên, vô tư không lo bất kỳ điều gì... Ngược lại, a phải lao vào cuộc sống kim tiền. Cứ mỗi cuối tuần a lại phải đặt lú, giăng cá kiếm tiền đi học.
A và nó đến với nhau, nó đã trở thành đàn bà ở cái tuổi ấy...
Yêu thì yêu học thì học, a Tốt nghiệp ra trường lên đường ôn thi Đại học. Ngày a đi nó khóc nhiều lắm vì nó đã quen rồi mỗi ngày được g� �p a, được a ôm vào lòng, tâm sự và tính đến chuyện tương lai... Mà ngày đó đâu có được dùng di động như bây h.
6 tuần sau a hoàn thành kỳ thi Đại học và trở về, nó và a lại yêu nhau như 2 con hổ đói vồ nhau. Nhưng có điều kỳ lạ là nó lại giận a và đi về nhà bỏ a lại trong phòng trọ 1 mình đến h nó vẫn không thể nhớ được. Kể từ hôm đó nó không gặp a đến ngày có kết quả thi Đại học.
Nó lại thấy hối hận... "ước gì hôm đó nó đừng bỏ a về nhà, giá như mình đừng trẻ con..." bao nhiêu suy nghĩ dồn dập trong đầu nó. A không đủ điểm đậu ĐH nhưng a vẫn khăn gói lên đường đăng ký vào 1 trường Cao đẳng ở Sài Gòn. A là người có ý chí và nghị lực rất cao nhưng đến h nó vẫn chưa học được a ở tính đó.
A đi Sài Gòn nó ở l� ��i tiếp tục hoàn thành việc học của mình. Nó nhớ mỗi lần a gọi về nó khóc nhiều đến nổi a không dám gọi cho nó. Dần dần nó quen cuộc sống không có a, nó vùi chôn bao kỉ niệm vào trong đáy lòng như chưa từng có chuyện gì xãy ra.
Nó cũng trải qua kỳ thi Tốt nghiệp và Đại học giống a. Thi Đại học xong nó đi học may ở 1 nhà thờ ở tỉnh. Nó không lo âu gì về chuyện kết quả thi Đại học. Nó vui chơi sáng đến nhà thờ học may, trưa về ký túc xá nghỉ trưa, chiều lại đi học may và vào thánh đường làm lễ, tối lại về ký túc xá. Mọi chuyện diễn ra bình thường đến khi có kết quả thi Đại học.
A gọi về thông báo rằng kết quả thi của nó không cao, bây h làm hồ sơ xét tuyển vào trường a học... Nó biết rằng, a vẫn luôn quan tâm và dõi theo bước chân nó ... Nó càng sung sướng hơn khi sắp được ở bên a hằng ngày mỗi h mỗi phút mỗi giây...
Thời gian đầu sống cùng nhau a và nó hạnh phúc lắm... như đôi vợ chồng trẻ, cùng nấu cơm, cùng giặt đồ,... a đi làm về cùng xem phim (a vừa học vừa làm tự nuôi bản thân và lo cho nó)...
Được a cưng chiều càng ngày nó càng tệ, áp lực công việc ngày càng cao, lại phải đáp ứng những yêu cầu vô lý của nó (hôm nào a off chở nó đi chơi, đi làm về phải ngồi chơi bắn gà cùng nó,...), nó lại là 1 người rất ghen (nó không cho a đi 1 mình dù chỉ là 1 phút ngoại trừ thời gian đi làm, rồi nó ghen đến chỗ làm nó không cho a đi chơi với những người cùng cơ quan),... nhưng nó không hề nhận ra rằng a đã mệt mỏi, nó vô tâm đòi hỏi những yêu cầu vô lý và nó không hề nhận ra rằng chính nó càng ngày càng đẩy a đi xa.
"Có một người trong nhà hàng nói thích a!" A bảo nó thế.
"Nhỏ đó ra sao?" Nó hỏi.
"Nhỏ đó lùn và hơi mập" A trả lời thế.
"Tự nhiên nó nói thích a hả? A có gây chú ý zí nó không?" Nó thắc mắc.
"Có thằng kia thích nhỏ đó mà nhỏ đó không thích nên nhỏ đó nói vậy" A trả lời
"Bộ trong nhà hàng hết thằng sao mà nhỏ đó chọn a?"  Nó lại tiếp tục điều tra
"Thì kệ nó đi, a đâu có ý gì với nó đâu" A phân bua
"Uh mà a nói cũng đúng, mình và a chẳng khác nào vợ chồng cả, vả lại mình và a cũng đã chia sẻ cay đắng ngọt bùi với nhau mấy năm rồi, hog lẻ bỏ vợ vì con nhỏ mập lùn" Nó nghĩ vậy rồi thôi
Cho đến 1 hôm a đi làm không về nhà vì đi tiệc tùng tất niên... Uh mà tất niên phải để a đi v ới bạn bè chứ Nó suy nghĩ vậy và thức đợi a về.
1 lần rồi, 2 lần,... có hôm a đi không về. Nó nổi cơn ghen lên. Từ đó về sau nhất cử nhất động của a nó điều tra rõ ràng. Có lần nó đi đến nơi làm việc của a nó điều tra, có hôm nó ngồi ngoài đường 1h 2h đêm chờ a đi làm về... Nó không chịu nghe lời a giải thích... chỉ vì nó không tin a. Nó khiến a mệt mỏi từ lúc nào nó không biết...
Và a đã xa nó thật rồi... Tình cờ nó vào yh nó đọc được những tin nhắn a và người đó nc với nhau... "A về quê hơn 10 ngày chỉ gọi cho nó 2 3 lần nhưng hằng đêm a đợi người đó đi làm về nói chuyện" nó không cố ý đọc những lời đó chỉ là sự vô tình... Nhưng sự vô tình đó làm nó không kiềm chế được nó hành động như 1 con quái thú, nó chờ a đi làm về và hờn trách a, nó mặc kệ những lời a giải thích, a ôm nó vào lòng và hôn nó nhưng với nó cái ôm và hôn đó không còn giá trị nữa rồi nó đạp a ra chắc là a đau lắm h nó mới nghĩ lại, lúc đó nó chỉ muốn gặp người đó và nói rằng "A ấy là của tao" và tạt ca nước lạnh vào người đó cho hả cơn giận và cho người đó 1 bài học nhớ đời. Hôm đó nó làm a đau nhiều lắm, nó còn cấu a nữa bầm tím cả bắp tay. "Giá như hôm đó nó bình tỉnh hơn, suy nghĩ vấn đề sâu sắc hơn".
Chính nó đã đẩy a ra xa, mỗi hành động trẻ con của nó khiến a ngày càng mệt mỏi chán chường, không muốn về căn phòng của 2 đứa. Nó đã thay đổi, hằng ngày nó đi chợ mua đồ về nấu cơm ăn (nó muốn nấu cho a những món ăn ngon để có cảm giác là 1 gia đình như lúc ban đầu), nó giặt đ ồ cho a mỗi ngày chứ không để 1 tuần giặt 1 lần như trước, nó lau nhà, chùi bếp vào mỗi buổi tối,... Căn phòng trở nên sạch sẽ ngăn nắp hơn. Nó chỉ biết rằng a quan trọng trong cuộc đời của nó vì nó đã trao cho a cái quý giá nhất của người con gái, nó suýt làm mẹ cho đứa con của a, ngoại trừ đi học a đều đưa nó đi, chiếc xe bị xẹp bánh a cũng bơm cho nó,.... Dần dần, a như 1 phần không thể thiếu trong cuộc sống của nó.
Nhưng lúc đó đã muộn rồi, vì nó chưa bao giờ hiểu a. Lòng a đã lung lay, nếu lúc đó nó hiểu a thì có lẽ...
A muốn nó cố gắng học thật tốt nên a chịu cực khổ làm nhiều hơn nữa để có tiền lo cho nó (từ nhỏ nó đi học là do dì nó nuôi nhưng h nhà dì nó bắt tôm không có nên gánh nặng đè lên vai a), nhưng nó chỉ biết giữ a thôi và không lo học hành. Nó phải học lại môn. A không trách nó câu nào a chỉ nói rằng "Thời gian qua đi sẽ không bao h trở lại đâu e ah!". Thật sự lúc đó nó vẫn xem chuyện đó là bình thường vì thời sinh viên không 1 lần học lại đâu phải là sinh viên. Nó không nhận ra rằng đồng tiền kiếm được rất cực khổ, a lo cho nó đủ đầy vật chất và không than oán 1 lời nào chỉ mong nó tập trung việc học. Đằng này nó lại quản lý a khắc khe... nói thật còn hơn mẹ quản con... không lo cho việc học. "Chắc nó làm a thất vọng về nó lăm, a xứng đáng được hưởng hạnh phúc" nó nghĩ vậy, vì a rất giỏi, a có khả năng thích ứng với môi trường cao, a không cao ráo đẹp trai nhưng a rất có duyên, cằm chẻ, sống mũi cao, chân mày rậm rạp, đôi mắt có một sức sống mãnh liệt và đặ c biệt là nụ cười của a, nó yêu nhất nụ cười đó, nụ cười rộng, ấm áp và có sức lan tỏa... nó muốn nụ cười đó luôn nở trên môi a.
A thi Tốt nghiệp Cao đẳng h a chỉ đi làm thôi. Và mọi chuyện xãy ra... Nó quản lý a chặt hơn và lười học nhiều hơn. Nó chỉ muốn được nằm cạnh a và a ôm mỗi ngày... Có lần a tâm sự với nó
"E nghĩ mình có thể sống như thế này mà không cần làm gì được không?" A hỏi nó
"Được" Nó ngây ngô đáp
"Thế không ăn uống có sống được không?" A lại hỏi tiếp
"Được" Nó đáp lại không cần suy nghĩ
Chỉ cần được ở bên cạnh a thì nó không cần gì nữa cả... vì lúc đó nó đang cần a mà. Lúc đó nó không biết rằng a đang nhắc khéo là phải cố gắng vì tương lai sau này... Càng ngày sự thất vọng càng lớn.. .
Và rồi a lựa chọn rời xa nó... A có ý định từ lúc nào mà cho đến h nó vẫn chưa biết. Nó chỉ biết 1 điều sự ra đi của a có sự chuẩn bị trước và lúc a đi cũng là sức chịu đựng của a cũng đã cạn kiệt rồi. A ra đi vào ngày nó thi môn đầu tiên. A đã xin nghỉ việc từ lâu, các khoản nợ a đã lấy lại từ lúc nào nó không hề hay biết,...
"A ah! Sao sáng nay a ôm e chặt vậy?" Nó chợt hỏi a vì lâu lắm rồi a không ôm nó như vậy cứ giống như thời gian đầu 2 đứa đến với nhau. Lúc đó nó vừa hạnh phúc vừa lo sợ.
"A sắp đi xa" A nói với nó như thế
Nước mắt nó tự nhiên ở đâu chảy ra. Nó không hề khóc nó cố gắng bình tỉnh vì nó chưa tin vào sự thật "A đi đâu mà xa?"
"A đi làm" A vừa lau nước mắt cho nó và nói vậy.
"Bình tĩnh nghe a n� �i nè! Dù có chuyện gì xãy ra cũng phải cố gắng nghe không. Cố gắng học thật tốt".
"A đi khi nào a về?" Nó hỏi tiếp
"A cũng chưa biết nữa!"
A càng ôm nó chặt hơn nước mắt của nó càng chảy hơn "A ơi! A đừng đi mà... E không thể sống ở đây mà không có a đâu... Đừng đi nha a!"
"Khi nào e lấy bằng Tốt nghiệp a sẽ trở về" Đến lúc a rời xa nó, điều duy nhất a muốn nó làm là học tốt để có thể lấy bằng tốt nghiệp. "Nếu yêu a thì xem như đây là tâm nguyện của a đi, hoàn thành tâm nguyện của a thì a mới vui được" lúc đó a đau lắm, nhưng nó không hề biết.
Nó như 1 đứa trẻ "A ah! A đừng bỏ e, a đi làm ở đâu? A xin việc gần nhà thôi để đi tới lui cho dễ, nếu không có thì sáng đi chiều về nha a! A đi rồi e không sống được đâu a ah! Có đ ược không hả a? Nha a!"
"Uh" A nói vậy. Và nó đã cố tin như thế, nhưng nó đâu biết rằng bên trong tiếng "uh" đó có biết bao lời muốn nói với nó.
Buổi sáng hôm đó a cứ nằm ôm nó mãi, nó thích được a ôm nên chẳng suy nghĩ gì nhiều và nó cũng đã quên mất việc a vừa nói với nó. Hạnh phúc đã làm quên mất sự lo lắng trong nó. Uh mà trưa hôm đó a khóc nhiều lắm... khóc còn hơn cả nó.
"Sao a khóc vậy?" Nó hỏi a
"....." Sự im lặng đáng sợ
"A đừng đi nha! A đi e cũng buồn a cũng buồn, zị a đừng đi. E hứa e sẽ ngoan hơn, mọi chuyện e sẽ nghe lời a! A đừng đi nha, e xin a đó!" Như linh tính nó mách bảo điều gì, vừa khóc vừa nói với a.
"Uh a không đi đâu mà" A nói như thế nhưng a vẫn khóc.
Lúc đó nó nghĩ vì a nghĩ đến việc nó không muốn xa a n ên a khóc. Hôm đó a đi chợ mua 3 cái đùi gà về sốt cà cho nó ăn, đây là món nó thích nhất. A nấu rất ngon... nó thích ăn thức ăn a nấu. Nó vui vì a ở nhà và nấu ăn zí nó.
Trong lúc ăn, nó khen "a nấu rất ngon và muốn được nấu ăn ở nhà hằng ngày", nó còn lượm miếng gà rớt dưới báo lên ăn nữa. A la "Rớt rồi ăn chi, không biết dơ biết sạch gì hết ah"
"Tại ngon mà, bỏ uổng"
Thế là nước mắt a lại chảy ra...
"A sao vậy?" Nó lại thắc mắc
"Ko có gì đâu mà, ăn đi!" cũng câu trả lời đó
Chiều hôm đó a còn hỏi nó muốn đi đâu không a chở đi chơi, nhưng nó hog thèm đi vì nó sợ a mệt chứ thật ra nó muốn được đi Hầm Thủ Thiêm chơi để vào đó nó sợ và ôm a thật chặt vì lúc nó sợ nó ôm a ngoài đường a không la nó. Nó thích ôm a từ phí a sau lắm.
Ah mà hôm đó nó zí a đi mượn tập photo để nó ôn bài thi. Ko hiểu vì sao hôm đó nó ngoan thế, trên đường nó cũng không hề ôm a, chỉ tựa cằm vào vai a thôi.
Ngày hôm sau theo lịch nó đi thi.
Trước khi đi a dặn nó "Phải cố gắng nha!"
Nó trả lời vô tư "Uhm e biết rồi mà, hôm qua nay dặn e mấy lần oy. hj"
A nói tiếp: "Chiều a bận rồi e tự đi bằng xe đạp đi!"
Nó lại lấy giọng nhỏng nhẻo ra "Hoy mà a đưa e đi đi, tối đa là 17h e về rồi,e thi xong rồi e zí a đi chợ mua đồ về nấu canh chua ăn he..."
Vẫn cái giọng lạnh lùng "A bận rồi, đưa đi a không rước được đâu!"
Nó lại nhỏng nhẻo "Xe đạp của e nặng đạp lắm, zí lại nó bị xẹp bánh rồi"
A nói: "Để a đi bơm xe" Thế là a cầm cái bơm đi bơm xe nhưng không bơm được h ay là vì cái tính khi buồn lấy xe chạy như điên ngoài đường rồi không bơm nữa.
Nó nói "Chiều e về a phải có nhà đó nha! Đợi e về đi chợ với!"
A "Uh"
Thế là hôm đó a đưa nó đi thi, a chạy xe chậm hơn thường ngày, a hay nhìn nó qua kính chiếu hậu - ngày thường a đâu có thế, hôm nay nó giận vì a không đi rước nó nó cũng chẳng thèm nói chuyện như bình thường, nó cũng chẳng thèm chạm vào vòng eo của a, khi đến trường nó cũng chẳng thèm quay lại nhìn a 1 cái cứ thế đi vô trường.
Từ phòng thi bước ra nó lấy điện thoại gọi a liền "H a qua rước e được không? E tan rồi."
Vẫn giọng nói ấy: "E đi xe buýt về đi, a đi công chuyện chút a về"
Nó bực mình cúp máy, không thèm hỏi mấy h a về như thường ngày nữa.
Nó lên xe buýt nhắn tin cho a "A ah! E về tới Bến xe quận 8 a rước e rồi mình đi chợ luôn"
Nó đợi hoài không thấy tin nhắn trả lời, nó gọi thì Số máy bận
"Chắc a đang bận nên không nghe máy, hay là a ở nhà mà tạo cho mình bất ngờ" Nó thầm nghĩ
Nó đi thật nhanh về xem có a ở nhà không, "oh không có xe a ở nhà, chắc a đi chưa về, lần này về hỏi xem đi đâu mà quên lời hứa với nó" Nó tự nói vậy
Bước vô tới phòng điện thoại nó reo lên, e gái nó gọi nói rằng "a đi luôn rồi kêu nó đừng lo cho a, a không gọi về cho nó đâu, nếu yêu a thì hãy nhớ những lời a dặn"
Mọi chuyện với nó như 1 cơn mơ, lúc nãy vừa nói chuyện với a, nó còn định nấu ăn cho a ăn và cằn nhằn chuyện a về trễ nữa, vậy mà h không biết đến khi nào mới được gặp a, đến khi nào nó mới được nghe giọng nói của a. Lúc đó nó chỉ mong a gọi về thôi nó không còn muốn gì hơn nữa. Nó khóc òa lên như 1 đứa trẻ, như điên như dại, nó chẳng biết làm gì ngoài khóc... Nó vừa nói vừa khóc zí e nó.... "Mày kiếm a Khái về cho tao đi, ảnh nói cho mày biết ảnh ở đâu mà, nói cho tao biết đi".... Nó vừa khóc vừa chạy đi tìm trong vô vọng....

Định mệnh cách...5 bước chân


> 1 . Cô gái và chiếc khăn len cầu vồng
Tôi học ca chiều, nên có thói quen dậy sớm, nhâm nhi ly cà phê sữa và ngắm... người. Nhà tôi đối diện một bến xe buýt, vì vậy tôi thường hay nhìn ngắm những con người đang chờ đợi chuyến xe buýt của họ. Có những người đợi trong hối hả, có người rất thảnh thơi, có người rất uể oải như chưa muốn bắt đầu một ngày, có người lại an nhàn vui vẻ... Tôi thấy mình như một nhà quay phim đang ghi lại những thước phim, chậm chạp nhưng sắc nét. Và trong một ngày Đông xám xịt, khi đang thực hiện "công việc quay phim" hàng ngày, tôi phát hiện ra Len.

Tải Ảnh

Thật ra, tôi cũng không biết tên cảu em là gì, và em thật sự bao nhiêu tuổi. Nhưng tôi cứ mặc định gọi em là Len và nghĩ rằng em kém tuổi tôi. Cái tên Len nảy ra một cách tình cờ. Hôm ấy, em quàng một chiếc khăn len to sụ với màu của cầu vồng, bước đi thảnh thơi... Em chờ đợi chuyến xe của mình một cách bình thản, đôi mắt lơ đãng nhìn xung quanh, như thể em chẳng có việc gì phải vội trong ngày hôm ấy. Trong một ngày gió mùa, bầu trời xám xịt, sự xuất hiện đầy tươi vui và "màu sắc" của em tác động trực tiếp đến thị giác của những người xung quanh và cả tôi. Từ thị giác, đi thẳng đến trái tim!
Tôi hiểu rằng, từ hôm đó những thước p him chậm chạp và vốn không có điểm nhấn của tôi sẽ có "nhân vật chính"...
Tôi có thể nhìn Len vào mỗi buổi sáng, khoảng 15 phút khi em đợi chuyến xe buýe của mình. Tôi thích nhìn khuôn mặt bầu bĩnh và trắng trẻo của em. Tôi thích cái dáng đứng thả lỏng một cách tự nhiên nhưng rất có sức thu hút của em. Tôi thích cái cách em tự cười một mình. Và tôi yêu những chiếc khăn của em...
Tôi tự hỏi em có bao nhiêi chiếc khăn trong bộ sưu tập của mình. Bởi mỗi ngày em đều quàng một chiếc khác nhau. Có chiếc bằng len, có chiếc bằng vải, có chiếc bằng voan... Có chiếc ấm áp, xù xì, có chiếc nhè nhẹ tung bay... Có chiếc màu sắc rực rỡ, có chiếc hết sức giản đơn... Có chiếc cá tính, trẻ trung và có chiếc thật sự rất trang nhã... Dù là chiếc khăn nào thì nó cũng rất đẹp và phối hợp một cách hoàn hảo với những trang phục của em.
Không chỉ ngắm nhìn, tôi còn tô vẽ cho mình một hình ảnh của Len: Em xinh thế này chắc hẳn có nhiều "đuôi" theo, nhưng chắc chắn em chưa có người yêu, nếu không em sẽ chẳng phải tự bắt xe buýt đến trường vào buổi sáng. Em là người rất nguyên tắc và đúng giờ, vì em luôn xuất hiện ở bến xe buýt lúc 6h30. Em là người vui vẻ và lạc quan, vì tôi chưa bao giờ cảm thấy sắc mặt của em khó chịu hay cau có, dù thời tiết hôm ấy có tồi tệ như thế nào và chiếc xe buýt em đợi có đến muộn như thế nào. Em cũng là người rất có khiếu thẩm mỹ nữa, nhìn những bộ trang phục và những chiếc khăn em quàng cũng đủ hiểu...
Tôi đã biết về sự tồn tại của Len được 97 ngày. Tôi cũng nghĩ về em nhiều lần, nhưng chưa bao giờ đủ tự tin để xuất hiện trước mặt em. Tôi nghĩ tôi sẽ chờ đợi cho đến khi tôi thấy đủ, đủ để có thề tiến về phía em bắt chuyện thay vì chỉ biết ngắm nhìn.
Trong những giờ học dài lê thê, những lúc thảnh thơi và rảnh rỗi, tôi hay ngồi và tưởng tượng ra cuộc nói chuyện đầu tiên cảu tôi và em...
Đó là một ngày cuối Đông, nắng không nhiêu, nhưng bầu trời đã thôi u ám và xám xịt... Tôi sẽ dậy sớm, mặc một bộ trang phục khiến tôi thoải mái nhất. Khi em xuất hiện, tôi sẽ tiến thật nhanh về phía em. Tôi sẽ nhìn em một cách chăm chú, nhưng không hề khiếm nhã và...
2. Triết lý của sự chờ đợi
Cứ mỗi lần đứng đợi xe buýt, tôi lại hay nghĩ về cảm giác chờ đợi.
Bản tính tôi ham ngủ, thích làm mọi việc một cách từ từ vì vậy luôn muộn giờ và khiến người ta phải chờ đợi. Suốt những ngày cấp 2, tôi đã không ít lần làm liên lụy đến cô bạn thân, khi vì tôi mà cả hai đứa đều bị đến muộn. Rồi một ngày, tôi cũng không biết có phải do cảm giác áy náy không, nhưng tôi đã quyết định dậy thật sớm, và đến trước cổng nhà cô ấy. Tôi không hẹn trước, cũng chẳng gọi cửa, tôi chỉ im lặng và chờ... cho đến khi cô ấy mở cửa nhà và phát hiện ra sự có mặt của tôi. Lúc đó tôi đã nhìn cô bạn và cười, nói rằng tôi muốn thử cảm giác được một lần chờ cậu ấy. Giờ thì bạn ấy đã ở xa tôi lắm rồi và tôi cũng lớn đủ để thấm thía về sự quý trọng thời gian...
Chẳng ai mong muốn sự chờ đợi, nhưng từ lâu lắm rồi, tôi hiểu rằng cuộc � �ời luôn tồn tại những việc bất khả kháng mà trong những trường hợp ấy, chúng ta chẳng thể làm được gì ngoài việc chờ đợi mà thôi. Lúc đó thay vì nóng lòng hay sốt ruột, chờ đợi một cách bình thản, liệu có hơn không?
Cũng giống như chúng ta chờ một chuyến xe buýt... Cũng giống như chúng ta chờ đợi tình yêu của cuộc đời mình. Chắc chắn là nó sẽ đến, chỉ không biết chính xác khi nào nó đến. Nhưng vì chắc chắn nó sẽ đến, nên hãy kiên tâm mà chờ đợi, bình thản mà chờ đợi, như vậy liệu có đúng không?
"Chờ đợi vốn không phải là điều đáng sợ, điều đáng sợ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ". Nhưng, nếu như ai đó nói với tôi rằng hãy chờ đợi họ, thì chắc chắn tôi sẽ chờ... cho dù thời gian có dài bao lâu đi chăng nữa...
...
Tôi bắt đầu sưu tập khăn từ năm 15 tuổi. Tôi không nhớ chính xác tôi có bao nhiêu chiếc khăn. Những chiếc khăn đầu tiên là do mẹ tôi đan, chị tôi đan, rồi bạn bè tôi tặng và tôi tự mua...
Tôi yêu những chiếc khăn, vì thế tôi yêu luôn mùa Đông. Tôi thích việc mỗi sáng dậy sớm, chọn một chiếc khăn thật đẹp, một bộ quần áo thật đẹp, rồi đi bộ ra bến xe buýt.
Tôi yêu việc đi xe buýt, vì thế lâu dần tôi cũng yêu luôn cảm giác chờ đợi những chuyến xe. Mỗi lần chờ đợi, tôi thường để đầu óc cảu mình chạy đi đâu rất xa. Tôi thường nghĩ về nhiều thứ, những thứ rất linh tinh, và rất hay ho, rồi tự cười với những thứ linh tinh nhưng hay ho ấy. Và trong một lần như thế, tôi đã nghĩ đến cuộc gặp gỡ đầu tiên với chàng trai định mện h trong cuộc đời mình.
Đó là một ngày cuối Đông, nắng không nhiều nhưng bầu trời đã thôi u ám và xám xịt... Anh sẽ bước về phía tôi, nhìn tôi chăm chú mà không khiến tôi khó chịu và...
3. Em có bao nhiêu chiếc khăn quàng?
- Em có bao nhiêu chiếc khăn quàng?
Đúng rồi, tôi sẽ bắt đầu cuộc nói chuyện đầu tiên của tôi và Len như thế. Nó không hẳn là câu bắt chuyện thông thường, bởi nó sẽ khiến em thắc mắc, rằng chắc tôi phải quan sát em nhiều lắm thì mới có thể biết về bộ sưu tập khăn của em. Rồi chùng tôi sẽ nói chuyện...
Em sẽ hỏi tôi là ai.
Tôi sẽ trả lời em một cách ngắn gọn nhưng ấn tượng. Rồi tôi sẽ hỏi em về những chiếc khăn em có, về lý do tại sao em hay cười một mình mỗi lần đứng đợi xe.
Em sẽ thắc mắc tại sao tôi biết điều đó.
Tôi sẽ kể cho em về thói quen mỗi sáng của tôi, và ấn tượng đầu tiên của tôi về em, về cái tên tôi tự đặt cho em và về những hình ảnh mà tôi tưởng tượng về em nữa...
Em sẽ ngạc nhiên hoặc sẽ thích thú, hoặc sẽ vừa ngạc nhiên vừa thích thú...
Câu chuyện cứ dài thật dài cho đến khi chuyến xe của em trờ tới. và câu chuyện sẽ lại dài thật dài cho đến những ngày hôm sau...
4. Chàng trai của định mệnh
Tôi luôn tin vào định mệnh. Tôi tin có tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, tôi cũng tin luôn vào sự trùng hợp ngẫu nhiên của số phận. Hằng ngày tôi chờ đợi chuyến xe buýt của mình, chờ đợi một cách bình thản, cũng giống như cách tôi đã làm khi chờ đợi tình yêu thuộc về mình. Đã rất nhiều lần. Tôi nghĩ về buổi nó i chuyện đầu tiên với chàng trai thuộc về định mệnh. Nhưng tôi chẳng ngờ là nó lại có thể đến bất ngờ như thế, dù rằng tôi đã luôn chờ đợi nó từ rất lâu...
Anh bước vế phía tôi. Anh nhìn tôi chăm chú nhưng không hề khiếm nhã. Mắt anh đen và sâu, tóc anh màu hạt dẻ. Anh cười mà như không. Hôm ấy bầu trời mùa Đông chẳng u ám và xám xịt. Hoặc có thể vì anh mà bầu trời chẳng còn u ám và xám xịt... Nó rất giống với những gì đã từng xuất hiện trong tưởng tượng của tôi.
- Em có bao nhiêu chiếc khăn quàng? - Anh đã bắt đầu cuộc trò chuyện đầu tiên của cuộc đời chúng tôi như thế.
Tôi đã không giấu nổi nụ cười của mình khi nghe điều đó. Tôi đã không giấu nổi nụ cười vì câu hỏi ấy đã xuất hiện hàng chục lần trong trí tưởng tượ ng kỳ khôi của tôi. Tôi đã không giấu nổi nụ cười, khi giờ câu hỏi ấy vừa dứt trên một chàng trai - chàng trai tồn tại thật sự ở ngoài đời chứ không phải được xây đắp bằng trí tưởng tượng. Chàng trai ấy có tóc màu hạt dẻ và mắt rất sâu...
Và tôi hiểu rằng từ đây cuộc đới mình sẽ xuất hiện một lối rẽ...
5. 1... 2... 3... 4... 5 bước chân định mệnh.
Tôi dậy sớm và mặc bộ trang phục mà tôi thích nhất. Tôi bước sang đường, chuẩn bị tiến về phía Len. Em chỉ còn cách tôi 15 bước chân... rồi 10 bước chân... rồi 5 bước...
- Này em, em có bao nhiêu chiếc khăn quàng?
Chàng trai đã bắt đầu cuộc trò chuyện đầu tiên như thế. Và cô gái cười, nụ cười giấu nhiều nỗi thắc mắc và tinh nghịch, nhưng nụ cười ấy cũng tràn đầy một v ẻ hạnh phúc và tươi vui.
Chỉ tiếc rằng, nụ cười đó không dành cho tôi. Khi ấy, tôi vẫn còn cách Len 5 bước chân...
.......
Lâu thật lâu sau đó, tôi vẫn nghĩ về buổi sáng mùa Đông hôm ấy, về Len, về nụ cười của em, về chàng trai vốn có thể là tôi nhưng cuối cùng lại chẳng phải là tôi... Và tôi tự hỏi, nếu tôi có thể tiến về phía em sớm hơn, thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Hoặc giả, tôi chờ đợi lâu đến thế mới làm quen với em?
Người ta cứ hay tin vào định mệnh, người ta cứ hay phó mặc cuộc đời mình cho một chuỗi những chờ đợi nối dài vô biên. Tôi cũng từng nghĩ như vậy, và nó đã làm tôi không ngừng hối tiếc. Bởi nếu có thể lựa chọn, thì tại sao chúng ta không lựa chọn ngay từ đầu. Chúng ta có thể sai lầm, và ước rằng chún g ta đừng đưa ra sự lựa chọn ấy, nhưng nếu chúng ta không đưa ra sự lựa chọn ấy thì chúng ta sẽ mãi mãi không biết rằng mình sai lầm. Cũng giống như chúng ta có thể làm mọi điều sớm hơn, nhưng chúng ta đã chờ đợi, và để cơ hội của mình trôi qua gưiã vòng xoáy vô thường...
Tôi có thể là chàng trai định mệnh của Len, có thể không.
Đã có một định mệnh chỉ cách tôi 5 bước chân. Nhưng tôi đã bước quá chậm rồi...