Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2012

Yêu em rồi sao nữa

"Anh có yêu em không?" – Tôi vừa hỏi người yêu mình câu này sáng nay, cả tối hôm qua trước khi đi ngủ, à, cả ngày hôm trước lúc chúng tôi cãi nhau chí chóe, và cả trước trước nữa cơ! Trong số những câu trả lời "có" chăm chỉ, đã bao lần anh ấy căng thẳng. Chỉ biết rằng câu trả lời ấy rất hiệu quả trong việc làm "xẹp" những cơn giận dữ kinh khủng nhất của tôi dành cho chàng.

"Anh yêu em"

Tối chủ nhật tuần trước, chúng tôi đã có một trận cãi nhau khủng bố nhất trong lịch sử yêu đương. Người yêu của tôi ném thẳng lọ hoa dại khô bằng pha lê mà tôi yêu thích xuống sàn nhà. Tung tóe, nát bét. Chàng bỏ đi ngay sau hành động (tôi tin là chàng ý thức việc làm đó tồi tệ với tôi đến dường nào) và thôi khỏi phải bàn là lúc đó tôi tê tái thế nào nhé! Sớm tinh mơ của ba ngày hôm sau, chàng đến, ôm tôi vào lòng và bảo rằng "Anh xin lỗi". Như mọi khi, tôi hỏi "Anh có yêu em không?" Chàng xoa xoa lưng tôi trấn an "Có chứ! Anh yêu em nhiều lắm!". "Vậy sao anh lại làm thế?".

Hai mươi bảy tuổi đầu, tôi không nũng nịu, cũng không phải hỏi là để bắt đền! Tôi muốn anh xác định và ý thức lại hành động của mình, đặc biệt trong những lúc giận dữ, xem đó là bức xúc tột đỉnh hay để "dằn mặt" tôi? "Anh không biết!". Luôn là câu trả lời thứ hai. Kỳ lạ, yêu, nhưng đàn ông vẫn hay thể hiện kiểu "không giống tình yêu" như đập phá đồ đạc, bỏ đi, nhậu nhẹt cho quên sầu, quên hẳn cô người yêu…

Chị phó phòng của tôi buổi sáng đến công ty với cặp mắt sưng húp, lôi tuột tôi ra quán cafe dưới tầng trệt kể lể. Chồng chị có tật xấu khi say xỉn là quậy, đập phá đồ đạc và chửi bới vợ con. Chị ở chung cư, xấu hổ với hàng xóm không biết cất mặt ở đâu. Lương tháng cả hơn ngàn đô nhưng chị vẫn phải cân nhắc rất kỹ khi quyết định mua sắm đồ dùng trong nhà vì chẳng biết một ngày nào nó ra đi theo tay, chân của chồng. Khổ thân bao người khuyên chị ly hôn, chị chỉ khóc vì biết rằng chồng chị yêu chị nhất trên đời. Những lúc bình thường, anh luôn đỡ đần chị trong mọi việc. Chẳng hiểu cái hung tính nằm ở ngõ ngách nào mà chủ nhân cũng không lý giải nổi. Khi chị đang muốn vứt đi tất cả thì chồng chị nhắn tin. "Anh xin lỗi, anh không bi� ��t vì sao. Lỗi do anh, anh yêu em!". Lại là "yêu em" đấy. Chị bạn tôi lại òa khóc!

Việc lặp đi lặp lại câu hỏi "Anh có yêu em không?" cũng giống một dạng thuốc an thần cho chính nàng (Ảnh minh họa)

Hai ngày sau ngập ngừng hỏi thăm tình hình, chị cười cười "Anh vẫn là người yêu mình nhất em ạ!". "Yêu em" dù thế nào cũng làm ấm lòng hầu hết chị em phụ nữ. Chị bạn của tôi cũng vậy, hạ quyết tâm, rồi được sưởi ấm, rồi lại dứt khoát, rồi lại (mong) nghe "Anh yêu em!"

Tôi đã từng thề lên thề xuống nhất quyết chia tay. Hai tuần trời sống trong im lặng. Mọi sự tưởng bở của tôi về tính gan thép của mình bị sụp đổ ngay tức thì khi nhận email công việc của anh ấy với dòng chữ "P/s: Anh yêu em". Tôi đã thực sự mềm nhũn ra và ba tiếng đồng hồ (trăn trở suy nghĩ) sau gửi tin nhắn "ok!" cho chàng khi chàng gửi tiếp một email "Tối nay mình đi ăn nhé!"

"Yêu em, rồi sao nữa?"

Khi cô gái hỏi: "Anh có yêu em không?" không có nghĩa cô ấy đang muốn xác thực tình cảm của anh. Phụ nữ vẫn tin vào tình yêu kia mà? Việc lặp đi lặp lại câu hỏi cũng giống một dạng thuốc an thần cho chính nàng thôi. Phụ nữ yêu bằng tai, quả không sai tí nào. Đôi khi rất ngây thơ, câu trả lời "có" cho câu "Anh có yêu em không?" sẽ khiến cho nàng tẩy rửa hết lỗi lầm của đàn ông.

Tôi thấy cách hỏi tới hỏi lui "Anh có yêu em không?" của phụ nữ đến lạ. Đúng như thông điệp của bài viết, cô ấy đang yêu bạn điên cuồng nên mới ráo riết tra hỏi bạn như vậy. Bạn có thể chán ngắt câu trả lời "Có", còn nàng thì Không. Nhưng nghi ngờ tình yêu đâu nhưng thể hiện những gì sau câu trả lời "có" là những gì phụ nữ phải được kiểm chứng và thẩm định. Người yêu của bạn có thể sẽ không tra hỏi "rồi sao nữa?" như tôi sau câu "anh yêu em" nhưng tôi tin chắc rằng cô ấy cũng đang lập kế hoạch "xem" sự thể hiện của bạn thế nào.

Làm cho nhau ấm áp, đó là nhiệm vụ của tình yêu.

Trao cho nhau sự an toàn, tin tưởng, đó là nhiệm vụ của bạn khi đang yêu thương một ai đó!

Cô gái cá tính nhất Miss Sport 2012

Từng là sinh viên trường Cao đẳng múa Việt Nam nên khi đến với Hoa khôi Thể thao 2012, Hoàng Oanh đã mang đến cho chương trình một bài phần thi tài năng nhảy aerobic dẻo dai và đẹp mắt. Cô gái đến từ Hà Tĩnh này cũng được ban giám khảo đánh là là thí sinh có gương mặt ấn tượng và bài tập năng khiếu rất tốt.

Hiện tại, Hoàng Anh đang là diễn viên của vũ đoàn Grammy và thành viên của nhóm nhạc Doremi. Yêu thích âm nhạc, đam mê thời trang, có duyên với nghiệp múa, Hoàng Anh tham lam chọn tất cả để thỏa mãn niềm đam mê nghệ thuật của bản thân.

Đến với cuộc thi Hoa khôi thể thao 2012, Hoàng Anh chia sẻ:"Hoa khôi thể thao là một sân chơi bổ ích và lành mạnh, nó giúp các bạn gái hiểu hơn về giá trị của thể thao. Và điều em mong muốn nhất ở cuộc thi này là nó sẽ đêm lại một sức hút lớn đối với công chúng yêu thể thao trong nước". Hoàng Oanh cũng không giấu được niềm vui của mình khi lọt vào vòng chung kết:"Đã từng tham gia một số cuộc thi sắc đẹp và thời trang lớn trong nước nên em cũng cảm thấy tự tin hơn khi đến với cuộc thi Hoa khôi Thể thao 2012. Điều em thích thú nhất là được gặp gỡ, giao lưu với các bạn gái xinh đẹp trên mọi miền tổ quốc. Qua cuộc thi này, em sẽ học hỏi được rất nhiều điều bổ ích và có những t rải nghiệm thú vị trong cuộc sống".

Ngắm Hoàng Oanh kiêu sa trong trang phục dạ hội:

Thơ tình: Còn lại giấc mơ

Copyright 2004-2011 24h.com.vn, all rights reserved.

Cơ quan chủ quản: Công ty Cổ phần Quảng cáo Trực tuyến 24H

Trụ sở: Tầng 12, Tòa nhà Geleximco, 36 Hoàng Cầu, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, TP Hà Nội

232 /GP- TT ĐT ngày cấp 4/12/2008 BỘ THÔNG TIN VÀ TRUYỀN THÔNG CỤC QL PHÁT THANH, TRUYỀN HÌNH VÀ THÔNG TIN ĐIỆN TỬ

Chịu trách nhiệm xuất bản: Phan Minh Tâm

Bình yên và sung túc

Bạn có tin rằng mình sẽ tìm được người đàn ông vừa là chỗ dựa tinh thần vừa là chỗ dựa vật chất cho bạn trong suốt cuộc đời này?

Người ta thường hay nói về tình yêu của những cô gái mới lớn thế này: các cô bé ấy thường hay mơ mộng một chàng hoàng tử cưỡi trên con ngựa trắng, hoặc trên một con thuyền buồm đỏ thắm, tới rước về dinh. Một hình ảnh vô cùng đẹp và lãng mạn với sóng biển, gió cùng mây trời, và tất nhiên không hề mang bất cứ mùi vị gì của vật chất.

Thế nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút thì rõ ràng hình ảnh đẹp đó còn ẩn chứa khao khát có được một sự ổn định về vật chất, nếu không nói là sự sung túc và giàu có. Vì rõ ràng đã là một hoàng tử, ngoài vẻ hào hoa, lịch lãm thì luôn phải có cung điện, đất đai, có người hầu, có những bữa ăn ngon, quần áo đẹp...

Trong cuộc sống, vì quá yêu thương nhau nên dù nghèo khó, người ta vẫn thường tự AQ mình và bạn tình rằng: "Một túp lều tranh hai quả tim vàng". Nhưng chắc chắn chẳng ai muốn mình cứ nghèo hoài, cứ cực khổ hoài bởi cái nghèo kéo theo cái đói, cái rét và rất nhiều phiền lụy khác, nhất là khi những đứa trẻ lần lượt ra đời.

Sống trong một xã hội mà tất cả mọi người đều đối mặt với khó khăn hoặc đều quan niệm vật chất chỉ là hàng thứ yếu, nghĩa tình mới quan trọng thì tự thiên thấy cuộc sống không phải là sân si, so đo nhiều, vì thế mà cũng bình an hơn vạn lần. Nhưng cái thời đó dường như đang phai nhạt dần. Những hối hả, bon chen, giành giật, kèn cựa, đua đòi... để có được nhà to cửa rộng, để có được xe hơi siêu sang, xài toàn hàng hiệu, tiêu tiền như nước đã khiến người ta bị cuốn vào một thứ tình yêu vô cùng thực dụng. Thế rồi, họ có thật sự hạnh phúc không?

Bạn sẽ hạnh phúc nếu những bông hoa của yêu thương luôn chân thành trong tâm hồn bạn (Ảnh minh họa)

Chắc chắn là họ sẽ hạnh phúc, nếu lý trí của họ ngoảnh mặt với tình yêu, nếu trái tim của họ đóng cửa trước những lời mời gọi của yêu thương, nếu nhân cách của họ đã bị vùi lấp bởi rất nhiều tiền bạc, của cải, vật chất. Nhưng nếu sống trên đời, bạn không thật lòng yêu một ai đó thì tự dưng bạn đã là một người bất hạnh. Thứ bất hạnh đến từ sự khô cằn của tâm hồn, nó sẽ giết chết dần những cảm xúc tốt đẹp của bạn mà nếu không để ý, không ai khơi gợi ra, bạn sẽ không thể nào biết được.

Người ta thường không bao giờ bằng lòng với những gì mình đang có (có lẽ vì thế mà con người mới vướng vào lo lắng, sầu muộn). Đôi khi đó là động lực giúp bạn vượt qua rất nhiều khó khăn để đem lại sự sung sướng cho những người bạn yêu thương, đôi khi nó lại là con dao hai lưỡi, quay ngược lại cắt đứt sợi dây hạnh phúc của bạn, khi bạn mải quay cuồng trong cơn lốc tìm kiếm giá trị vật chất. Có ai chết đi mà mang theo của cải vật chất bên mình? Có ai hạnh phúc khi sống trong giàu sang nhung lụa mà tình yêu thì giả tạo hoặc đã nguội lạnh từ lâu? Không, chắc chắn là không, cho dù bạn có cố ngụy biện thế nào đi nữa, thì thứ hạnh phúc được đóng bằng vật chất ấy cũng chỉ mang một khuôn mặt giả tạo mà thôi.

Làm thế nào để vừa có được tình yêu vừa có được một cuộc sống bình yên sung túc? Chao ôi, đó thật sự là một câu hỏi quá khó, khiến người ta cứ phải đi tìm hết năm này sang năm khác, hết đời này sang đời khác mà chưa chắc đã tìm kiếm được câu trả lời.

Nhưng nhìn ra xung quanh mình, thấy những người yêu nhau thực sự có tâm sáng, có tài năng, có đạo đức, sống biết trước biết sau, kiếm tiền đúng bằng sức lao động của mình thì cho dù cuộc sống thay đổi, đang nghèo khổ bỗng trở nên giàu có, đang làm ăn phát đạt bỗng chẳng may lụn bại họ vẫn luôn ở bên nhau, tay trong tay vượt qua những biến cố của cuộc đời để hưởng một hạnh phúc dài lâu, cùng vượt qua hoạn nạn, để cùng nhau, như câu chuyện ngày xưa, lèo lái trên con thuyền buồm đỏ thắm của tình yêu, niềm tin và hy vọng để về đến "dinh thự" của mình.

Còn bạn, bạn có tin rằng mình sẽ là một người trong số họ? Bạn có tin rằng bạn sẽ dung hòa được tình yêu và vật chất? Bạn có tin rằng mình sẽ tìm kiếm được một người đàn ông vừa là chỗ dựa tinh thần vừa là chỗ dựa vật chất cho bạn trong cuộc đời này? Bạn có tin rằng mình sẽ mang lại một cuộc sống hạnh phúc, sung túc và yên ấm cho những người mình yêu thương?

Tôi tin, bạn sẽ là người như vậy, nếu những bông hoa của yêu thương chân thành trong tâm hồn bạn, trong trái tim bạn luôn nở ngát hương.

Bị người tình lừa dối suốt 8 năm

Gửi Bạn trẻ và cuộc sống!

Tôi yêu anh từ năm 19 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của thời con gái. Tôi đã trao cho anh một tình yêu say đắm và anh cũng đã mang đến cho tôi một mối tình rất đẹp. Tình yêu của chúng tôi kéo dài được hai năm thì tôi phát hiện ra anh có người con gái khác.

Khi bị anh phản bội, tôi đã nói lời chia tay… nhưng cũng lúc đó, anh quỳ xuống van xin tôi tha thứ và nói rằng: "Anh quen người đó trước em. Anh đến bên người ta vì phải thực hiện lời di chúc của một người sắp chết nên không thể bỏ người đó được. Nhưng thật sự, anh chỉ yêu mình em… và anh cũng không thể để mất em trong cuộc đời mình. Người con gái đó bị vô sinh nên chắc chắn anh sẽ không thể gắn bó với cô ấy suốt cuộc đời này được". Nghe anh nói vậy, tôi đã tin và chấp nhận tha thứ cho anh.

Chúng tôi lại tiếp tục yêu nhau và đến hai năm sau thì họ làm đám cưới. Cũng thời điểm đó, tôi đang mang thai đứa con của anh được bốn tháng và tôi không biết làm gì hơn là giữ lại đứa bé. Trong khi anh hạnh phúc bên người phụ nữ ấy thì tôi lại phải sinh con một mình, không có ai bên cạnh chăm sóc.

Làm người thứ ba có bao giờ có được niềm hạnh phúc thật sự? Những ngày tháng đó, tôi sống trong sự đau khổ, dày vò khi phải đối diện với những lời dèm pha của bạn bè, đồng nghiệp và sự ghẻ lạnh, xấu hổ của mọi người trong gia đình.

Vì con, vì tình yêu của mình nên tôi cố gắng vượt qua tất cả. Tôi vẫn tưởng sau cơn mưa trời sẽ lại sáng, anh sẽ yêu thương, chăm sóc tôi nhiều hơn… Nhưng chỉ khoảng một thời gian ngắn sau đó, tôi cảm nhận được anh không hề yêu tôi như tôi nghĩ, vì thế nên tôi đã đề nghị chia tay anh.

Thế nhưng lòng người thật tham lam. Khi tôi muốn chia tay anh để giải thoát cho mình thì anh lại dùng mọi thủ đoạn để uy hiếp tôi. Tôi sợ con tôi lớn lên không có bố chăm sóc, sợ con phải sống cùng hai, ba dòng máu trong một gia đình nên tôi lại nhắm mắt buông tay chấp nhận tất cả để làm người tình trong bóng đêm của anh.

Năm tôi 27 tuổi, cũng là khoảng thời gian sau 4 năm anh làm đám cưới mà vợ anh vẫn chưa có con. Cũng chính khoảng thời gian đó, tôi đã đi vào vết xe đổ ngày trước một lần nữa khi tôi phát hiện ra mình đã có thai hai tháng. Nhưng tôi nào đâu biết được, tất cả chỉ là một sự dối trá quá hoàn hảo của anh bởi sau khi tôi thông báo có thia thì anh cũng cho tôi biết vợ anh đã có bầu hơn 8 tháng và gần sanh.

Anh đã nhẫn tâm giết chết cuộc sống và tương lai hạnh phúc của tôi (Ảnh minh họa)

Tôi không dám tin vào điều ấy là sự thật nên tôi đã bị sốc và phải vào nhập viện suốt ba ngày. Vì từ đầu anh nói cho tôi biết là vợ anh vô sinh, nếu như vậy thì làm sao cô ấy có thể có con? Nhưng sau này tôi mới biết, họ đã tìm mọi cách chữa trị để có con.

Anh lại van xin tôi: "Hãy để vợ anh sanh xong, anh sẽ nói cho vợ anh biết tất cả". Nhưng khi vợ anh sanh xong thì anh lại chỉ muốn kéo dài thời gian không cho cô ấy biết sự thật. Anh tìm mọi cách để bảo vệ cô ấy nhưng lại hết lần này đến lượt khác lừa dối tôi.

Tôi dường như rơi vào bước đường cùng khi không đủ khả năng nuôi hai đứa con mà không có bóng hình của người đàn ông bên cạnh. Tôi đã dằn vặt, nguyền rủa bản thân mình rất nhiều… phải chi tôi là người con gái xấu xí, không có cơ hội để được lựa chọn cho mình một tấm chồng tốt? Nhưng tôi lại là người phụ nữ đầy đủ tiêu chuẩn của một người đàn ông: xinh đẹp, đảm đam, có công ăn việc làm ổn định… Xung quanh tôi vẫn có rất nhiều người đàn ông theo đuổi dù biết rằng, tôi đã có con… nhưng vì những ràng buộc với anh nên tôi đã không dám mở lòng mình để đến với họ.

Tôi đã hẹn gặp anh rất nhiều lần để giải quyết về chuyện nuôi con nhưng anh luôn tìm cách trốn tránh trách nhiệm của mình. Cả gia đình anh cũng đều biết mối quan hệ giữa tôi và anh, chỉ có vợ anh là không hề hay biết điều gì suốt bao năm nay.

Khi không chịu đựng được sự vô trách nhiệm của anh, tôi đã ẵm con qua nhà kiếm anh thì anh đã chặn tôi ngoài cửa và nhất quyết không cho tôi vào nhà. Anh không một lời xin lỗi, không nhận trách nhiệm về phía mình mà còn sỉ nhục, mắng nhiếc tôi rất thậm tệ…

Tôi cay đắng khi thấu hết lòng dạ của người đàn ông tôi đã yêu thương và hy sinh cho anh suốt 8 năm qua. Và tôi đã tự hứa với mình rằng, sẽ buông xuôi tất cả để làm lại cuộc đời. Đấy cũng là bài học về tình người quá đắt giá mà tôi đã học được.

Mọi chuyện tưởng chừng như đã kết thúc thì lại một lần nữa, anh lại điện thoại và không ngớt lời trách mắng tôi. Anh đổ lỗi cho tôi "Cố tình qua nhà anh quậy la ùm xùm". Và chính lúc đó, tôi mới hiểu hết được tâm địa xảo trá của anh. Vì khi qua nhà anh, tôi đâu đã nói được lời nào thì đã bị anh chửi rủa xối xả khiến tôi không còn mặt mũi nào để quay về?

Là một người phụ nữ có học nên tôi luôn biết cư xử thế nào cho có văn hóa, chừng mực. Nhưng tôi chỉ trách anh đã lợi dụng tình yêu và sự chung thủy của tôi để làm hại đời tôi, chấm dứt tương lai hạnh phúc của tôi và nhẫn tâm làm khổ cả những đứa con của tôi và anh nữa...

Tôi không muốn giải thích một điều gì với người đàn ông đã lợi dụng mình suốt 8 năm qua… Nhưng tôi cũng không thể ngờ được sự hy sinh lặng lẽ của mình trong suốt thời gian đó giờ thành vô nghĩa. Không những thế, giờ đây, gia đình anh lại tố cáo tôi là kẻ đi cướp chồng người khác, đây là sự sỉ nhục ghê gớm nhất trong suốt cuộc đời tôi.

Khi tôi đang mang thai đứa con của anh thì gia đình anh qua nhà tôi quậy phá và không tiếc lời chửi rủa tôi là "đồ cướp chồng"; "đồ hư hỏng"; "mất nết"… Đúng là có mơ, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại phải trải qua những ngày tháng đau đớn, tủi nhục như vậy?

Và càng đau đớn hơn khi tôi quyết định buông tay mọi thứ thì anh gọi điện đe dọa tôi : "Tao sẽ gọi má tao và gia đình tao sang quậy cho mày hết đường sống thì thôi". Khi nghe những lời nói nhẫn tâm đó, tôi cảm thấy đau đớn vô cùng… Tôi không ngờ người đàn ông đã từng đầu ấp tay gối với mình trong suốt một thời gian dài như vậy lại có thể đối xử tệ bạc với tôi như thế!

Có lẽ… tôi nên từ bỏ tất cả những gì trong quá khứ để bắt đầu lại một cuộc sống mới.

Thèm khát những nụ hôn của anh

Khi xem những bộ phim chiếu rạp, tôi thường tự hỏi sao mọi mối quan hệ không ràng buộc trên phim ảnh đều đi đến những kết thúc có hậu, còn ngoài đời, đâu có được như vậy? Nếu mà được, tôi đã ước mối quan hệ của chúng tôi sẽ có một cục diện khác…

Tôi và anh ngay khi gặp nhau đã ngầm đặt ra một cam kết rất rõ ràng: Yêu không ràng buộc, không can thiệp vào cuộc đời riêng của nhau. Chúng tôi là bạn quen thân qua một vài dự án, có thời gian làm việc và đi chơi cùng nhau, rồi quyết định: Chỉ là "bạn bè có kèm thêm tí quyền lợi". Thực ra chúng tôi buộc phải chọn mối quan hệ này vì cả hai đều không thể không nhớ nhau đến quay quắt sau mỗi khi gặp gỡ.

Tôi biết anh buồn và hụt hẫng vào cái lúc tôi chân thật thú nhận mình đã có chồng. Tôi vẫn nghĩ một anh chàng có được đầy đủ mọi thứ từ điều kiện kinh tế, vị trí xã hội đến ngoại hình đáng mơ ước như anh sẽ buông ngay để khỏi lằng nhằng với một đứa đã có nơi có chốn như tôi. Nhưng anh vẫn muốn một mối quan hệ như thế. Đơn giản vì anh là đàn ông độc thân, hài lòng với cuộc sống hiện tại và không muốn cam kết bởi yêu đương.

Anh đã tổn thương quá nặng nề với một mối tình gần 10 năm trong quá khứ. Anh bảo tôi: "Anh đặt quyền quyết định vào tay em, em có thể chọn khi nào mọi thứ bắt đầu và khi nào kết thúc". Chúng tôi đều biết sẽ đến lúc mối quan hệ này phải chấm dứt, nhưng… ai quan tâm chứ?

Vì điều chúng tôi quan tâm hơn hết là làm sao để ở bên nhau, khi mà hai đứa sống ở hai thành phố rất xa nhau, chỉ gặp nhau qua vài cuộc họp hành. Sẽ có một hôm, anh xuất hiện ở đây với một e-mail: "Anh đã đến, em dành thời gian cho anh chứ?" thì chắc chắn anh có tôi bên cạnh, cũng bằng lý do công việc nào đó. Chúng tôi hẹn hò trong những phòng khách sạn đẹp và yên tĩnh. Những câu chuyện triền miên không ngừng nghỉ, đôi khi còn kể xấu vài ông bà cùng làm trong một dự án đã qua! Chúng tôi cười từ đầu đến cuối, lúc nào cũng vui vẻ và thấy mọi thứ thật nhẹ nhõm.

Số lần chúng tôi bên nhau chỉ đếm được bằng những chuyến "vượt rào" của tôi (Ảnh minh họa)

Bao giờ tôi cũng có cảm giác thật yên bình. Cảm xúc này dù đã cố gắng nhưng tôi không tìm thấy trong gia đình tôi. Chồng tôi và tôi rất lâu rồi chỉ như những người bạn cùng phòng thân thiết, chia sẻ mối quan tâm chung là nhà cửa và bố mẹ hai bên. Anh yêu tôi, có trách nhiệm với gia đình, và là kẻ nghiện việc. Nhưng chúng tôi cứ như hai đường thẳng song song. Chồng tôi gần như chẳng bao giờ để vào đầu những điều tôi nói. Tôi không phải một đứa mơ mộng hay kẻ nghiện ngập tình dục để đi tìm kiếm một mối quan hệ chỉ thuần sex và sex.

Tôi làm việc trong lĩnh vực quảng cáo, một công việc đòi hỏi sự sáng tạo, cuộc sống gia đình đang giết chết sáng tạo trong đầu tôi. Bên anh, tôi tìm thấy điều ấy, dù không rõ rệt bởi số lần chúng tôi bên nhau chỉ đếm được bằng số cuống vé máy bay công tác của anh, hay bằng những chuyến "vượt rào" của tôi. Nhưng lần nào cũng vậy, chỉ vừa rời anh thôi là tôi đã thèm đến khát cháy cổ những nụ hôn ngọt ngào của anh lên vai, lên ngực tôi. Tôi nhớ mùi cơ thể anh, tôi nhớ ánh mắt như lửa cháy của anh khi chúng tôi đột ngột nhìn nhau, câu chuyện tạm ngưng, chúng tôi chìm vào nhau đắm đuối và anh bắt đầu hôn tôi.

Tôi thích cái cách anh thì thầm vào tai tôi: "Em đáng bị phạt lắm, em biết không?" và hình phạt của anh lúc nào cũng là những cơn nghiến ngấu thân thể tôi đến khi tôi rã rời, phải cầu xin anh dừng lại, vừa cầu xin lại vừa đáp trả như bị cuốn vào một cơn say không biết khi nào kết thúc…

Không ai trong chúng tôi hỏi nhau về cuộc sống riêng tư. Nhưng sự chia sẻ luôn có. Cứ như khi tôi đến thăm anh, vừa gặp anh ở sân bay, tự dưng bao nhớ nhung và những nỗi buồn từng gặm nhấm trong lòng tôi vỡ òa, tôi run rẩy ôm ghì lấy anh. Trong giây phút ấy, chẳng phải nói nhưng có lẽ anh hiểu. Anh cứ nắm chặt tay tôi, để tôi dựa đầu vào vai anh trên cả quãng đường xe đưa chúng tôi về khách sạn. Anh chăm sóc cho tôi tận tình như với một người yêu.

Có khi tôi mở mắt, bắt gặp anh đang nằm nghiêng nghiêng nhìn tôi ngủ, thấy ngượng ngùng mà lại thân thương kinh khủng. Những lúc ấy, tôi cố gạt đi trong đầu mình ý nghĩa tôi yêu anh. Tôi cũng chưa bao giờ hỏi anh về tình cảm anh dành cho tôi. Mà để làm gì chứ? Điều đó thật sự không tưởng, vì ngoài những lần gặp nhau, ngoài công việc, tôi chẳng biết gì về anh cả. Mặt khác, tôi đã có gia đình. Đó là cuộc sống thật của tôi với những trách nhiệm bị ràng buộc.

Tôi chưa bao giờ sẵn sàng với việc rời bỏ gia đình. Tôi cũng không tin rằng mình sẽ đi tìm kiếm một người đàn ông khác để gọi là chồng. Có lẽ đó là thói quen cố hữu trong tôi. Chỉ có điều, tôi luôn sợ hãi khi nghĩ đến lúc mối quan hệ của tôi với anh phải chấm dứt… Càng ngày cảm giác này càng mạnh mẽ khiến tôi hoảng sợ… Có phải cuộc sống cho ta những lựa chọn nhưng không cho ta lựa chọn nào thật hoàn hảo, đúng vậy không?

T. M. H, 25 tuổi

Mọi điều cùng em không thể khác

Đến khi quăng cái ba lô xuống bãi cát lẫn lộn những hòn cuội lớn nhỏ ấy, tôi vẫn không ngờ rằng mình trở lại chốn này chỉ vì nửa bài thơ. Trái tim nào từng vỡ mộng, sẽ xem đó chỉ là thứ lãng mạn rong rêu, nhưng biết đâu, ở bờ kia, em sẽ bảo ấy mới là sự dấn thân không toan tính?

Từ giã nghề hướng dẫn du lịch đã lâu, tôi về lại chốn xưa làm gì nhỉ? Trong cơn bốc đồng, khoác đại cái ba lô, nhảy lên yên con ngựa sắt, thế là vào một buổi chưa chiều mà đã quá trưa này, tôi lại có mặt bên cạnh tảng đá to đùng của đêm hôm ấy.

Hôm ấy, chui vào chiếc lều dựng khuất sau tảng đá để tránh bớt gió và hơi nước biển, tôi rút từ túi sau ra cái chai dẹp, định làm một tợp chúc mừng Neptune thì em xuất hiện. Nói chính xác thì một nửa váy áo phần phật ôm lấy đôi ống chân khẳng khiu án ngữ trước cửa lều, khiến Neptune chưa thể uống mừng.

Đừng tưởng nhé. Con gái cá tính và điên điển như em, tôi từng gặp rồi, vì thế em chẳng tạo ấn tượng gì đặc biệt đâu. Suốt hành trình từ thành phố chật như nêm, ra tận cái làng chài vắng xơ xác này, em hầu như chẳng thèm hé môi với chàng hướng dẫn, ngoại trừ câu duy nhất: "No info needed!" đi kèm với tia nhìn có khả năng biến một gã nào đó từ một mét bảy lăm xuống còn nửa mét.

Thế thì tại sao cô giám đốc sáng tạo của một công ty danh giá lại đặt hàng chuyến du lịch câm này, chỉ dành cho mỗi một mình? Trả lời câu hỏi này là: "Anh uống gì vậy?" đi kèm với ánh mắt nửa nghi ngờ, nửa quan tâm.

"Black!"

Em gật đầu, chụp lấy cái chai trên tay tôi. Tôi thẫn thờ nhìn đôi môi dày ngậm trọn cổ chai. Chiếc cổ dài ngửa lên, hé lộ ra tính cách dễ bị tổn thương của con thiên nga đang quẫy đạp. Giây phút ấy bỗng tới thật nhanh vì vầng dương đã lặn ào xuống biển ở phía chân trời. Như cơn triều xám xịt, lớp sương dày từ biển dấy lên trùm lấy mái lều nhỏ. Không mang áo khoác, em rùng mình rút vào trong và điềm nhiên rúc vào tôi mà chẳng đợi mời.

Mọi điều đã cùng em, với anh chẳng bao giờ đổi khác (Ảnh minh họa)

Hai đứa chẳng nói lời nào, biển kia cũng im lặng như thể sắp tận cùng thế giới. Có những làn gió vô hình và không sờ thấy, nhưng chúng mang hương vị i - ốt làm sũng ướt mép môi. Cái chai dẹp được luân phiên chuyền tay, ta liếm muối mặn rất đỗi ngọt ngào, hòa lẫn với làn hơi cay xè đang châm châm vào niêm mạc mũi.

Chai đã cạn nhưng em vẫn khẽ rùng mình. Nhúc nhích xoay trở lại qua một tí để tìm vị trí ấm cúng nhất, em thật bất ngờ:

"Những cơn mưa đã khác

Khi còn dai dẳng trong ta bao con đường lầy lội

Biển đã khác

Khi ta bắt gặp những mảnh vụn con thuyền

Bài hát ấy đã khác

Khi ta từng lãng quên

Vầng trăng đã khác…"

Trăng sao có thể vần vũ, tinh cầu có thể trọn vòng tay, nhưng đâu đó ở một góc tâm hồn vẫn luôn thổn thức câu hỏi chập chờn, khiến hành trình không trọn vẹn. Biển đã khác, khi giờ đây không còn tĩnh lặng, mà nổi lên biết bao âm thanh màu sắc lồng vào nhau bất tận, khiến em tròng trành tìm nơi bám víu, và em bảo rằng từ đây, với em, biển sẽ chẳng bao giờ như trước nữa. Tôi bảo biển là bất trắc, vẻ hiền hòa là nơi ẩn nấp những cơn sóng dồn dập. Em thì thầm nếu chẳng có những cơn gió thổi nghiêng đêm, thì biển muôn đời vẫn thế.
Có những thời khắc lén lút trôi đi như ăn trộm. Tờ mờ sáng, em nhổm dậy trước, bảo tôi chở lên trên kia, nơi em để hành lý trong lữ quán nhỏ ở lưng chừng cao. Đêm ấy chẳng dài bởi vì không đủ để ta hỏi những gì quá khứ, mà sau đó em chỉ mỉm cười độ lượng khi tôi chấm phá một bức tranh mà cả hai đều thầm biết là siêu thực.

Vòng qua tảng đá to đùng, tôi đi bên phải để vào lối chính thoai thoải của lữ quán có hai hàng cây vân thê xanh rũ. Em vòng qua phía trái, liến láu giành lấy ba lô của tôi, vất vả những bước chệch choạc lên sườn đồi đầy những cát, đá và xương rồng, em khổ nhọc men theo lối nhỏ gai góc của ngõ phụ phía sau. Mặc cho những lần va vấp khiến đầu gối tiểu thư rướm máu, em chọn vào lối hẹp, đến nỗi đôi vai gầy cũng khó lách. Ba lô nặng, tóc đẫm mồ hôi dán vào má, trông em mệt mỏi và xa vắng. Đó là hình ảnh sau cùng của lần gặp duy nhất…

Nhiều tháng năm sau đó, em đến với tôi qua những bưu thiếp gửi về từ mọi ngõ ngách của hành tinh, với nguệch ngoạc vài dòng nơi chốn, tuyệt nhiên chẳng thêm bất cứ tiếng lòng nào. Và như thế có lẽ tôi nên quen với việc em siêng năng rút đi từng lá bài, mà lẽ ra đã có thể xây lên một tòa lâu đài mà em cho là chông chênh quá. Vẻ như em tự mãn và gián tiếp khước từ mọi dễ dãi của trần gian?

Sáng nay tôi đã không cần đến cữ cà phê thật đậm thường nhật, khi bác bưu tá vừa quay lưng. Bưu thiếp lần này sang trọng hơn, với điều mà tôi đoán là phần còn lại của nửa bài thơ trong túp lều đêm hôm ấy.

"… Khi ta quá vội vàng với bếp lửa mỗi ngày

Nhưng em của anh

Mọi điều cùng em

Không khác".

Hãy giữ lấy em khi anh còn có thể

Em yêu anh ngay những ngày còn học phổ thông, được 6 năm thì chúng mình kết hôn và trải qua những thăng trầm trong cuộc sống vui có, buồn có, cơ hàn cũng có. Hạnh phúc mỉm cười khi con gái chào đời, mặc dù khó khăn nhưng gia đình nhỏ của chúng ta luôn đầy ắp tiếng cười, gia đình họ hàng đều yêu quý.

Em luôn nhớ đến những ngày tháng ấy, ngày em sinh con đầu anh đã chăm sóchai mẹ con như thế nào. Em thầm cám ơn Trời đã cho em có anh, bên anh, được anh chở che chăm sóc.

Những năm tháng đó thật hạnh phúc phải không anh? Có khi nào anh hối hận vì đã kết hôn quá sớm, nếu không thì giờ này chắc anh đã sung sướng và hạnh phúc hơn. Và "Cuộc sống thay đổi khi chúng tathay đổi…"

Ngày em nằm viện sinh đứa thứ hai, cũng là lúc anh hẹn hò với cô ta đi uống cà phê, anh để lại số điện thoại khi nào cần thì bệnh viện sẽ gọi. Anh có biết lần sinh ấy em suýt chết không anh? Em bị tiền sản giật nằm tại phòng hậu sản tới 5 tiếng mới về phòng, nếu lúc đó em có chuyện thì sao nhỉ? Rồi khi con đượcmột tuần anh bảo với em anh phải đi công tácmột tuần, mặc cho em nài nỉ anh vẫn đi. Sau này em mới biết trong chuyến đi đó cũng có cô "gái" của anh, vì thế cho nên anh không thể không đi được.

Đến khi con được 3 tháng cũng là lúc em đang bị bệnh phải cách ly con, lòng xót xa và nhớ con vô cùng thì anh lại một lần nữa quyết định đi công tác. Mặc cho em van xin anh ở lại với mẹ con em chỉ 2 tuần nữa thôi, để em hết hẳn bệnh tránh lây sang con nhưng anh vẫn ra đi. Em ôm con vào lòng tủi cho số phận mình, thương cho con nhỏ, mong sao ông Trời che chở cho nó không bị lây. Thật may mắn nó vẫn mạnh khoẻ.

Ngày đêm nhớ thương anh, em không dám khóc nhiều vì sơ sản hậu. Em phải cố gắng thật nhiều để anh yên tâm.

Nếu còn yêu em và cần đến em hãy giữ lấy em trước khi quá muộn (Ảnh minh họa)

Anh vẫn về thăm mẹ con em đều đặn, nhưng khác với những người đàn ông xa vợ và con thơ khác anh chỉ ở nhà vài tiếng rồi sau đó lại đi hẹn hò. Bằng linh cảm của người vợ hay vì anh quá đam mê với mối tình đó mà sơ ý để em phát hiện ra. Khi anh đi được 2 tuần thì các chủ nhật liên tiếp anh đều gọi điện về bảo em rằng có cuộc họp khẩn nên anh về trễmột ngày, sau này em phát hiện ra những ngày đó "gái" ra chơi cùng anh.

Trong lúc em ở nhà lo lắng cho anh, nuôi con cho anh thì anh đang đưa "gái" đi hết chỗ này tới chỗ kia chơi. Còn nỗi đau nào lớn hơn thế nữa không anh?

Khi phát hiện ra sự thật đau lòng đó em chỉ ước gì ngày ấy khi em bị sản giật, em ra đi mãi mãi... nhưng nhìn con còn nhỏ em không đành lòng. Còn anh thì hết hứa lại hẹn sẽ từ bỏ, nào vợ con là trên hết, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Đến bây giờ đã 3 năm trôi qua, anh vẫn qua lại hẹn hò, chỉ khác là giấu giếm kỹ hơn. Còn cô ta luôn biện minh rằng "tình yêu không có lỗi, có chăng là do con người đến với nhau quá muộn"? Trơ trẽn và ngạo mạn.

Còn về phần anh, anh luôn bênh vực cô ta, luôn cho rằng cô ta chịu nhiều thiệt thòi khi đến với anh, luôn cho rằng cô ta ngây thơcho dù em có nói, phân tích đúng sai như thế nào thì anh vẫn bỏ ngoài tai. Mặc dù anh luôn nói anh cần gia đình, gia đình là trên hết nhưng anh luôn làm ngược lại những gì anh nói.

Em giờ đây, sau bao tháng ngày qua, em đã quen dần với mọi lời hứa của anh. Trong em giờ chỉ còn con cái, em phải sống hết mình vì con, đem lại cho chúng hạnh phúc cho dù có là thứ hạnh phúc giả tạo đi nữa, vì em thấy rằng không ai yêu thương con cái như chính cha mẹ. Có đôi lúc em muốn chốn chạy, vì như thế em sẽ không còn đau buồn nữa nhưng em lại không dám, không phải vì em sợ chết mà vì em hiểu được nỗi đau mất mẹ là như thế nào, và em không cho phép mình làm như thế.

Còn chuyện giữa chúng ta, em đã tha thứ cho anh hết lần này tới lần khác nhưng anh vẫn không cần, anh vẫn lừa dối em. Vết thương anh để lại trong lòng em quá sâu nên có lẽ em chỉ có thể tha thứ chứ em không thể nào quên được. Làm sao quên được khi em vừa mới quên thì anh lại khơi dậy. Em phải làm sao để quên?

Thật lòng em rất sợ ngày nào đó em không cầm cự nỗi lòng mình mà sa vào người đàn ông khác, nếu còn yêu em và cần đến em hãy giữ lấy em trước khi quá muộn.

Con gái đại gia bị bão giá quật ngã

Hồng Ngọc được cả trường biết đến vì sự xài sang, ăn diện. Cũng phải thôi, con đại gia ngành địa ốc, tiền xếp như núi chẳng ăn chơi thì để làm gì. Khi các bạn trong lớp phải tằn tiện trong khoản tiền một triệu/tháng thì Ngọc được bố chu cấp cho 10 triệu/tháng. Tiền nhà lại không phải lo, bố cô thuê hẳn cho con gái một căn hộ hơn 50m² đầy đủ tiện nghi, tiền trả trước cả năm. Ngọc chẳng có gì phải lo nghĩ ngoài việc học. Nhưng cuộc sống vương giả, yên bình của Ngọc bị cơn bão giá làm ngả nghiêng điên đảo.

Đồng tiền mất giá, người giàu thì chẳng cần mua nhà, người nghèo thì tiền ăn chẳng đủ thì tiền đâu để mua nhà. Thị trường nhà đất đóng băng, những ngôi nhà mà bố Hồng Ngọc vay tiền ngân hàng đầu tư xây dựng cả tháng không bán nổi một căn. Mỗi ngày ông mở mắt ra đã nợ thêm hàng trăm triệu đồng tiền lãi, nhà cũng bán, xe cũng bán, cả nhà dọn vào một căn hộ chưa có người mua ở mà chờ mãi tình hình vẫn không cải thiện. Hồng Ngọc chỉ còn được bố cấp cho 2 triệu đồng/tháng.

Tháng đầu tiên lĩnh 2 triệu, Hồng Ngọc quen kiểu chi tiêu trước kia nên chưa hết một tuần đã cạn tiền. Có gì đâu, một buổi trời nắng quá, một buổi lại đúng giờ đi học lắc rắc mấy giọt mưa nên cô nàng gọi taxi đi học. Rồi một buổi thấy quảng cáo món Hàn Quốc tự chọn đại hạ giá, mỗi người chỉ mất 399 nghìn đồng là tha hồ ăn, thế là rủ bạn đi ăn thử. Đến ngày thứ năm đi đổ xăng móc ví ra không đủ 70.000 đồng để trả mà nước mắt cô chảy vòng quanh.

Bão giá cấp mười một, mười hai, còn tính cách con người đâu có thể thay đổi nhanh theo bão được. Không có tiền nhưng Hồng Ngọc không sao kìm chế được ý thích đi shopping, đi nhà hàng, đi nhảy. Mỗi lần hết tiền cô lại nói dối mẹ đủ kiểu để moi tiền. Cô còn bán cả xe rồi nói dối là bị mất trộm để bố mẹ mua cho cái khác.

Cô quên đi cái cảm giác mình bị khinh khi, bị xúc phạm mà lại tự hào vì thấy mình thật có giá (Ảnh minh họa)

Thế rồi trong một lần đi nhảy, cô bị một thiếu gia nhét vào ngực cô 100 đô la sau khi đã nhảy với cô. Trong tích tắc, mặt Ngọc đỏ bừng vì thấy bị xúc phạm nhưng chỉ một lúc sau Ngọc thấy khoái vì kiếm tiền quá dễ dàng, cô quên đi cái cảm giác mình bị khinh khi, bị xúc phạm mà lại tự hào vì thấy mình thật có giá, chỉ một điệu nhảy đã kiếm được trăm đô.

Tiền trong ví càng nhanh hết thì đồng một trăm đô ấy cứ loang loáng trước mắt Hồng Ngọc, nó như khiêu khích mời gọi. Không cưỡng được mùi tiền, Hồng Ngọc tặc lưỡi: Làm gái nhảy cũng là một nghề, kiếm tiền bằng nhảy thì đâu có gì là xấu, thậm chí còn tử tế, trong sạch hơn bọn quan tham, bọn buôn lậu…

Bạn bè bỗng thấy Hồng Ngọc chi tiêu mạnh tay hơn, sắm nhiều đồ sang trọng hơn nhưng cũng hay nghỉ học hơn. Hồng Ngọc còn thuê bạn làm bài thi hộ khi cô bận không đi học được. Mấy cậu nghèo nghèo học giỏi chỉ mong ngày thi hoặc kiểm tra trùng với ngày bận của Ngọc để được cô thuê làm bài (chỉ một loáng đã được 200.000 đồng thì làm gì chẳng thích).

Mọi người thấy thỉnh thoảng có một chiếc xe ô tô sang trọng chờ đón Ngọc ở cổng trường. Người ta còn thấy Ngọc ngồi trong ô tô thay những bộ đồ cực sexy, kẻ bảo đó là xe của nhà cô, người lại bảo cô cặp bồ với đại gia, xe đó là xe của ông ta.

Những chuyện thị phi, bơm thổi về Hồng Ngọc ngày một nhiều nhưng chẳng ai biết thực hư ra sao. Mãi đến khi ảnh Hồng Ngọc bị bắt cùng gần chục cô gái bán dâm được đưa lên báo mạng, bạn bè mới té ngửa ra cô tiểu thư xinh đẹp con nhà đại gia ngành địa ốc đã bị cơn bão giá thổi bay xuống tận bùn đen.

Gương mặt trong sáng của hot girl Linh Miu

Hot girl Linh Miu tên thật là Vũ Mỹ Linh, hiện đang là sinh viên khoa Sân khấu điện ảnh, trường Cao đẳng Nghệ thuật Hà Nội.

Với vẻ ngoài dễ thương, cộng với tài diễn xuất, Linh Miu đang chập chững bước vào làng điện ảnh Việt với những bộ phim dành cho lứa tuổi teen và tham gia diễn xuất trong những bộ phim ngắn.

Sắp tới, hot girl xinh đẹp Hà thành này cũng sẽ chính thức lấn sân vào con đường ca hát. Cô chia sẻ: "Từ nhỏ, Linh đã ước mơ được trở thành một ca sỹ, diễn viên chuyên nghiệp. Khi lớn lên, Linh vẫn nuôi dưỡng niềm ước mơ đó nên đã quyết định thi vào trường Nghệ thuật Hà Nội. Hiện tại, Linh đang tham gia diễn xuất một bộ phim dài 35 tập và sẽ chính thức ra mắt khán giả vào thời gian tới. Ngoài ra, Linh cũng đang chuẩn bị lấn sân sang lĩnh vực ca hát. Tới đây, Linh sẽ hợp tác với một trang nhạc để cho ra những singer đầu tay của mình".

Dù tuổi đời còn rất trẻ nhưng Linh Miu không bao giờ ngại ngần trước những thử thách lớn. Cô luôn cố gắng không ngừng nghỉ để đạt được những ước mơ của bản thân.

Cùng ngắm vẻ đẹp trong sáng của hot girl Linh Miu:

Nana, Nu Phạm thường xuyên bị gạ tình

Khi làng showbiz Việt đang ồn ã với vấn nạn bán dâm, khi một số hot girl chưa kịp nổi vẫn đang vùng vẫy bán thân kiếm tiền, khi người người, nhà nhà đi đâu cũng bàn tán về Hoa hậu này bị bắt, cô siêu mẫu nào đang bị nghi án, cô hot girl nọ đang lên tiếng để thanh minh cho sự "trong sạch" của mình… thì chúng tôi đã có cuộc trò chuyện với hai hot girl nổi tiếng Sài thành: NanaNu Phạm. Và thật bất ngờ khi hai hot girl này cũng chia sẻ rằng: từng được rất nhiều đại gia săn đón, trắng trợn "ra giá" mua dâm. Điều đặc biệt là hot girl Nana đã từng được trả 13.000 USD cho một lần "đi du lịch".

Từng bị đại gia gạ gẫm mua dâm

Hot girl Nana

Mới đây, khi báo chí đưa tin về các Hoa hậu, hoa khôi, người mẫu, hot girl bán dâm với giá 8000 USD, Nana không thấy quá ngạc nhiên vì điều đó. Vì trước đây, Nana cũng đã từng bị các "đại gia" gọi điện rủ đi du lịch dài ngày và hứa sẽ trả một số tiền hậu hĩnh cùng những món đồ hiệu đắt giá.

Hot girl Nana được biết đến là một hot girl sạch, không có scandal

Cũng có nhiều "đại gia" trực tiếp nhắn tin vào facebook. Ban đầu, họ gợi ý muốn tặng những món quà đắt tiền như Iphone, macbook, hàng hiệu để làm quen. Sau đó, họ đưa ra giá cả cụ thể để thăm dò ý kiến của Nana.

Tuy nhiên, khi bị Nana từ chối, họ lại nghĩ rằng, Nana "chảnh", muốn nâng giá cao hơn nên họ lại dần dần đưa ra các giá mới. Và có người đã trả Nana 13.000 USD để mong Nana đồng ý đi du lịch và "làm tình" cùng họ.

Nana cho biết, cũng có nhiều đại gia rất "chai mặt". Họ nghĩ rằng, họ có tiền, họ có quyền thì họ có thể mua được tất cả. Khi tiếp xúc với Nana, họ cũng thẳng thắn "khoe" rằng, họ đã từng ngủ với các ca sỹ, Miss Teen, các cô gái khác... với giá bao nhiêu tiền. Và họ sẵn sàng trả Nana với giá cao hơn những cô gái khác.

Ban đầu, là những tin nhắn làm quen và tặng quà

Đối phương vẫn hết mực khuyên răn và nâng giá thành 13.000 USD

Nu Phạm

Là một người mẫu bikini nên có nhiều người nghĩ rằng, Nu phạm là người sống rất dễ dãi và phóng khoáng.

Nu nhớ, ngày mới bước chân vào nghề mẫu ảnh, khi thấy những bức ảnh của Nu được đăng tải trên báo, có một số đại gia đã lần mò tìm số điện thoại Nu và thẳng thắn ra giá.

Vì là người mẫu bikini nên nhiều đại gia nghĩ Nu Phạm là cô gái dễ dãi

Khi Nu từ chối với lý do "Nu không có làm thêm nghề tay trái" thì họ lại nghĩ Nu "lời lẽ", "quanh co". Vì thế nên có nhiều đại gia có vợ con lớn vẫn hết lần này lượt khác gọi điện cho Nu gạ gẫm. Mỗi lần gọi điện, họ lại nâng lên một giá mới… "Có lẽ họ nghĩ rằng, Nu cũng như một số hot girl khác, không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền".

Rút kinh nghiệm sau các lần bị quấy rối nên mỗi lần có số máy lạ, Nu không nghe máy nữa.

Xử lý như thế nào?

Hot girl Nana:

Nana nhớ nhất là lần đầu tiên bị "gạ tình", vị đại gia đó đã tìm mọi cách để liên lạc, làm phiền Nana. Khi không chịu đựng được sự quấy rối đó, Nana đã thẳng thắn nói với họ rằng: "Anh hèn quá! Không đủ bản lĩnh để chinh phục một người con gái nên dùng tiền để mê hoặc họ sao? Rất tiếc cho anh là em không thiếu tiền".

Nana không chấp nhận đánh đổi bản thân để kiếm những đồng tiền dơ bẩn đó

Thật ra, "Nana không thiếu tiền" không có nghĩa là Nana giàu có. Mà Nana nghĩ rằng, không có bất cứ thứ gì có thể mua được bản thân Nana cả. Với số tiền 13.000 USD quả là quá lớn đối với một cô gái 24 tuổi như Nana nhưng không vì thế mà Nana có thể đánh đổi cả bản thân, phẩm hạnh, đạo đức của mình để có nó.

Nana cũng muốn cho ông ta biết rằng, Nana là người Việt Nam, là đại diện cho thế hệ trẻ Việt Nam, Nana không thể để một Việt kiều lắm tiền nhiều của có cái nhìn lệch lạc về thiếu nữ Việt. Họ cũng có học thức, có năng lực, họ có thể đứng vững trên đôi chân và khối óc của mình, chứ không phải là những cây tầm gửi, chỉ biết sống dựa dẫm vào tiền của người khác.

Nu Phạm:

Nu nghĩ rằng đã là người của công chúng, đã tự kiếm được tiền bằng sức lao động của mình thì không nên "làm thêm nghề tay trái" nữa. Nói như chị Phương Thanh, nếu muốn đi bán dâm thì đừng theo con đường nghệ thuật nữa.

Nu Phạm làm gì cũng luôn nghĩ đến bạn trai của mình

Đã có nhiều lần Nu ao ước, giá như Nu có thật nhiều tiền để có thể giúp mình chi tiêu vào những sở thích như: mua sắm quần áo thời trang, sắm sửa đồ hiệu, mua những món đồ cho người thân… Dù rất thích tiền nhưng Nu chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ bán rẻ bản thân để đánh đổi những điều đó.

Nu luôn nghĩ, khi làm bất cứ việc gì, cũng phải nghĩ cho người thân và bạn trai của mình. Đừng chỉ vì mấy ngàn USD mà đi gặp một đại gia không quen không biết, để rồi một lần bị cám dỗ, cả đời cũng không thể nào thoát khỏi vũng bùn lầy đó.

Miss Teen Thu Hà nóng bỏng với bikini

Thu Hà được biết đến là thí sinh gợi cảm nhất top 20 Miss Teen 2011. Mặc dù mới chỉ 17 tuổi nhưng Thu Hà đã sở hữu những đường cong cực kỳ nóng bỏng và một gương mặt hút hồn người đối diện.

Vừa mới kết thúc năm học lớp 11 nên Hà có khá nhiều thời gian để đi chơi với bạn bè và tập luyện những môn thể thao cô yêu thích. Thu Hà chia sẻ: "Chỉ còn hai tháng hè nữa thôi, Hà đã phải bắt đầu với chương trình học cuối cấp và ôn thi đại học. Vì thế nên Hà sẽ sử dụng tối đa thời gian của mùa hè này để đi tập các môn thể thao, đặc biệt là đi bơi. Sau những ngày tháng học tập căng thẳng, được thả mình dưới dòng nước mát lành thì không còn cảm giác nào tuyệt vời hơn thế!".

Trong bộ bikini hai mảnh gợi cảm, Thu Hà khéo léo khoe vẻ đẹp căng tròn và làn da trắng hồng của cô gái Hà Thành xinh đẹp.

Cùng ngắm vẻ đẹp gợi cảm của Miss Teen Thu Hà:

Xem thêm bộ ảnh Thu Hà gợi cảm với bikini

Photo: Mapu