Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

Tự Đời - Kaisoul - Rap hay


Anh sẽ khóc…1 lần nữa…để k thể nhìn e ra đi… Mắt ướt nhòe đi sự thật rằng a đã mặc e rời xa vì… A k đủ sức giữ lấy e…đừng hỏi vì sao k níu lại… Giới hạn cũng chỉ là thế…chấp nhận vậy thôi mình chia tay… K còn nhìn nhau,k còn mỉm cười…h mỗi n là 1 hướng K còn đưa đón,k còn tâm sự…e đi tìm lấy n e thương… A k phải n đó…a k còn là n đó… Thời gian đã trả lời tất cả và kết quả này chính điều a lo… A k hối hận vì a đã yêu bằng tất cả trái tim… A k hối hận vì có chăng cũng vẫn là điều cần trải nghiệm A chỉ tiếc…tiếc rằng a đã để vụt mất n a yêu… A chỉ tiếc…tiếc 1 điều rằng a k thể làm e hiểu Cuộc sống là vòng xoay…kon người lạc vào đó… Để tìm đc nhau là rất khó,mặc sóng gió,phải cố mà vượt wa Có lẽ e sẽ quên…quên nhanh hơn là bản thân e nghĩ… Và chắc a sẽ nhớ…nhớ nhiều hơn là lời a ghi ở đây… Nhưng trên bầu trời đó…mãi luôn tồn tại…1 vị trí từng dành cho 2 ta Và trong kí ức này mãi tồn tại điều j đó về kỉ niệm đã bay xa

share psd banner noel

tai co font trong file zip http://mup5.com/84851

share template blogger noel đẹp

co 3 style thay doi moi lan dang nhap. demo www.doicanh.org 
demo anh.....................




 dowload http://mup5.com/84844

Chiếc Khăn Len Của Mẹ

Hôm nay khi tôi thức giấc, một món quà mà anh nhân viên bưu điện mang đến cho tôi và tôi kí nhận nó. Là gì nhỉ - tôi thầm hỏi vậy. Tôi nhìn thấy dòng chữ quen thuộc bên ngoài, nó nhẹ nhàng lưu loát và thân thương đến lạ kì “gửi con trai yêu Nguyễn Tiến Tùng”, món quà của mẹ rồi! Tôi vui sướng và hồ hởi như một đứa trẻ khi được cho quà, tôi nhẹ nhàng mở từng lớp giấy bọc bên ngoài chiếc hộp, tôi cẩn thận nâng niu như sợ làm vỡ… tôi mở hộp ra và món quà mẹ dành cho tôi là chiếc khăn len màu xanh thẫm.


       Tôi hạnh phúc và vui quá chừng, tôi ước gì có mẹ ở đây để được ôm mẹ vào lòng và nói cảm ơn mẹ nhiều lắm. Bên trong mẹ có viết một tờ giấy nhỏ: “con trai yêu à, dù mẹ biết rằng tết năm nay con không thể về bên mẹ, nỗi chờ mong của mẹ dài thêm nhưng mẹ thông cảm và hiểu con à, con người lính là phải trải qua những nỗi buồn và gian khó mới thành con ạ, mẹ tin con trai sẽ cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ, và mẹ biết ở ngoài đó rất lạnh, mẹ gửi cho con chiếc khăn này để cho con ấm lòng như mẹ đang bên con, mẹ yêu!”

          Mẹ ơi… Mẹ! Tôi gọi trong nỗi miên man khi đọc những dòng thư mẹ viết, tay tôi cầm chiếc khăn mà như thấy hình ảnh của mẹ, mẹ đã dành bao nhiêu thời gian để đan cho con chiếc khăn này khi mẹ đã già? Mẹ có để kim đâm vào tay khi mắt mẹ không nhìn rõ để đan khăn cho con không hả mẹ? Tôi ôm chiếc khăn vào lồng ngực mà sao đôi mắt tôi cay cay, tôi thấy sự hiện diện tình thương mẹ dành cho tôi, cả những nối ân cần như khi tôi ốm nữa… bỗng nhiên bao kí ức về mẹ lại ùa về và tôi lại nhớ…!
        Ngày đầu tiên tôi rời xa gia đình để đi ra miền Bắc học tập, đêm hôm trước khi tôi đi mẹ lo lắng mà giấc ngủ mẹ chập chờn, mẹ loay hoai xếp lại từng cái quần chiếc áo cho tôi, lo những thứ để khi tôi đi xa nhà, và vật cuối cùng mẹ đưa tôi cũng là một chiếc khăn len màu xám, mẹ bảo: “ở ngoài Bắc mẹ nghe mùa đông lạnh lắm nên con mang theo chiếc khăn này cho ấm con nhé”… và hôm nay, khi tết này tôi không thể về môi trầu giúp mẹ, tôi không thể về bên mẹ cũng vào mùa đông tôi lại nhận được chiếc khăn len của mẹ.
 
Chiếc khăn năm xưa tôi vẫn còn giữ, nó sờn cũ bao nhiêu thì lại thắm tình mẹ dành cho cho tôi bấy nhiêu, rồi chiếc khăn hôm nay của mẹ lại tiếp thêm tình yêu thương dành cho tôi, cho tôi nghị lực của một người lính, cho tôi nguồn động viên để làm tròn  nhiệm vụ của mình. Có lẽ tấm lòng người mẹ nào dành cho con cũng dạt dào và tràn đầy như vậy, thật rộng lớn và bao la, và mẹ tôi cũng như thế, dù mẹ là một người nông dân chấc phát chân lấm tay bùn.
         Mẹ không nổi bật cao sang nhưng chưa bao giờ tình yêu mẹ dành cho tôi thua kém bất kì người mẹ nào trên cuộc đời này hết. Có một người bạn bảo tôi rằng: “giá như mẹ tôi làm lớn thì tốt”… Riêng tôi, tôi chưa bao giờ mong mẹ là người nào khác, tôi chỉ cần một người mẹ như bây giờ là đủ với cuộc đời tôi rồi, tôi hãnh diện và tự hào về mẹ, một người mẹ thật chân chất giản dị và hiền hòa!
         Giữa mùa đông lạnh và cái tết nơi xứ người này, chiếc khăn của mẹ sẽ ở bên tôi, tôi sẽ gìn giữ nó như chính hình ảnh mẹ trong trái tim mình. Cảm ơn mẹ đã dành cho con, và con biết chiếc khăn này sẽ theo con đến suốt cuộc đời mình cũng giống như mẹ đang dõi từng bước con đi.
         Tôi cầm chiếc khăn quàng lên cổ, nó ấm áp và bình an như vòng tay của mẹ…!

Chiếc Khăn Len Sau Mùa Đông



         Có những điều bất ngờ lại ngọt ngào, hạnh phúc. Có những hạnh phúc đôi khi đến nhẹ nhàng lại rất ấm áp bình yên, dù chỉ còn là kỷ niệm, nhưng vẫn cho phép người ta hy vọng về những điều kỳ diệu đang chờ đợi phía trước ...........
        Tôi thường khởi đầu ngày mới của mình với bản nhạc nhẹ nhàng vui tươi The lazy song của Bruno Mars và nở một nụ cười, hy vọng ngày mới bình an nhưng cũng đầy thú vị sẽ đến với mình. 
      Mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn khi tôi nhận làm bartender ở một quán cafe gần nhà. Công việc khá hấp dẫn lại nhẹ nhàng, thù lao cũng ổn, ngày nào cũng được gặp các bạn trẻ xinh tươi và được nghe nhạc miễn phí .Tôi biết Ken cũng từ đó. Ken là một khách quen của quán và cũng là bạn thân của ông chủ tôi. Quán nhỏ, nằm trong một con hẻm phố và ít xe cộ qua lại. Có lẽ vậy mà những ai đến với quán đều cảm nhận được không khí yên bình ở đây. Các bạn trẻ thường đến để góp vui, tổ chức sinh nhật, họp mặt bạn bè hoặc thậm chí là chia tay một ai đó, nhân viên quán hay chơi những bản nhạc bất hủ của Jonh Lennon. Có lần tôi thấy Ken độc tấu bản ballad mượt mà Sad angel từ chính cây guitar của anh .Tuy chỉ mới qua Việt Nam được hai tháng nhưng Ken đã để lại khá nhiều ấn tượng không chỉ tôi mà với tất cả mọi người. Ken thân thiện, dễ gần, tính cách lại vui vẻ, anh chỉ có một style duy nhất quần bò và áo sơ mi. Những ngày cuối thu, không khí se lạnh, Ken thường đến quán với chiếc khăn choàng cổ, nụ cười rạng rỡ. Có vẻ như mùa thu đang hiện lên từ trang phục của anh. Điều đó càng làm tôi phải chú ý tới, Ken là người ngoại quốc nhưng anh lại giản dị như người Việt Nam. Karmaine Jun Relucen là tên đầy đủ của Ken, thật khó nhớ và khó gọi. Ken là tên gọi thân mật khi lần đầu tiên tôi gặp anh. Đó là ghép từ chữ cái đầu và hai chữ cuối cùng trong tên. Khi nghe tôi gọi như vậy Ken tỏ ra hứng thú và còn bảo là rất thích cái tên này. Một DJ nổi tiếng mà đôi lúc Ken cũng giống như trẻ con, sự chân thành thật thà của anh đã khiến tôi không thể từ chối khi anh ngỏ lời muốn làm bạn.
       Dù gặp nhau gần như hằng ngày ở quán cafe nhưng tôi và Ken chưa có lần nào ngồi nói chuyện tử tế với nhau. Anh là người bận rộn và tôi cũng thế. Khi tôi đến quán tìm tòi những công thức pha chế mới thì đã thấy anh ngồi một mình trầm ngâm suy nghĩ. Khi tôi nói chuyện với khách hàng thì anh lại bù đầu với những bản nhạc, những playlist cho một buổi biểu diễn. Với tôi, giao tiếp với bạn bè qua Yahoo và Facebook là chủ yếu. Như thế cũng khá thú vị, chúng tôi có thể nói với nhau đủ thứ chuyện lớn bé, những câu chuyện vụn vặt không đầu không cuối được góp nhặt từ cuộc sống này. Và Ken là một người bạn chat tuyệt vời, anh vui tính, có cách nói chuyện hóm hỉnh, đặc biệt là sử dụng tiếng Việt rất nhuần nhuyễn. Dần dần tôi có thói quen online vào 11h tối sau khi trở về từ quán cafe, một icon cười rạng rỡ và nghe những câu chuyện kể mãi không hết của Ken, tôi cũng chẳng thể nhớ nổi đó là những chuyện gì.
       Mấy hôm nay tiết trời thật âm u, những tia sáng ấm áp ngọt lành mỗi sớm mai đã thôi không còn nhảy nhót bên hiên nhà nữa. Phố thu mình trong rét buốt. Và lá bắt đầu rơi. Nhẹ nhàng và bất chợt. Lá bàng, lá bằng lăng, lá xà cừ, lá phượng ........... sắc màu của lá, cứ tưởng như ai đó đang thắp lửa dưới nền trời. Những buổi chiều đi làm về, tôi và Ken lại có dịp lang thang qua những con phố nhỏ, dài hun hút, tiếng lạo xạo của lá khô vang lên trong chiều tĩnh mịch chợt làm lòng dịu lại bình yên đến lạ kỳ. Ken kể nhiều về cuộc sống của anh cho tôi nghe, phần lớn là những thói quen từ khi qua Việt Nam. Ken rất thích những con phố nhỏ của Hà Nội, đặc biệt là con phố nối liền từ nhà tôi đến quán cafe. Mọi thứ vẫn quen thuộc nhưng thói quen được lặp lại qua từng tháng từng mùa trong năm vẫn khiến mình thấy thú vị và ấm áp hơn. Buổi tối, tôi về nhà khá muộn. Nhìn đồng hồ đã hơn 10h. Công việc bận rộn của một ngày làm tôi không thể nhấc đôi chân đi đâu được .Tôi mở điện thoại, tin nhắn của Ken "em ổn chứ". Tôi cố gắng reply cho Ken "em không sao, ngày hôm nay em hơi mệt và đói nữa". Tôi mím môi rồi tự cười một mình, sao lại nói với Ken chuyện này chứ. Nhưng ngay lập tức Ken trả lời tôi bằng tiếng Việt. "Cả tối nay anh tự làm bánh khoai nướng theo hướng dẫn trong sách, vừa hoàn thành xong cách đây 30 phút. Anh nghĩ là nó khá ngon. Để anh mang đến cho em ngay bây giờ".Tôi nhìn đồng hồ "ngay bây giờ". Sao Ken lại tốt với tôi thế nhỉ. Làm sao mà từ chối việc để một anh chàng ngoại quốc đi trong tiết trời giá rét của Hà Nội lúc 11h đêm, để mang đồ ăn đến cho một người bạn bình thường. Chắc là Ken chỉ nói thế thôi .Tôi nhấp ngụm cacao nóng và bắt đầu công việc của mình. Nhưng chỉ được 5 phút, Ken đang đứng trước cửa nhà tôi, một tay lái xe tay kia giữ lấy hộp bánh. Anh đến nhanh hơn tôi tưởng, không hiểu tôi cười thật tươi để chào anh hay rớm nước mắt vì xúc động nữa. Anh bảo lạnh quá nhưng không muốn để tôi đói .Tôi ngước nhìn Ken, khuôn mặt đỏ ửng, mũi sụt sùi, cổ quấn cái khăn bông dày cộm và lắng nghe giọng Việt Nam ngọt ngào của anh. Ken lúng túng áp hai bàn tay vào nhau vì lạnh và tôi quên mất phải mời anh vào nhà uống một cái gì đấy nóng cho đỡ lạnh. Ken quay xe ra về khi đã dặn tôi đừng để bánh nguội, tôi vẫn đang mơ màng hạnh phúc và nói lí nhí cảm ơn anh.
        Chiều nay không có giờ làm .Tôi đến quán cafe quen thuộc trên đường về nhà để thư giãn. Đó là một quán cafe nhỏ, trên một căn gác trông ra Hồ Tây .Trời mùa đông, sương trắng giăng phủ khắp mặt hồ lạnh lẽo. Gió luồn qua khung cửa sổ làm bàn tay tôi tê tái. Bất giác tôi nghĩ đến Ken. Chẳng biết giờ này anh đang làm gì. Có lẽ Ken ở đâu đó chơi nhạc. Quàng khăn thật ấm, tôi định ra về. Nhưng vừa ngước mắt lên, là Ken. Môi tôi run run và sững sờ không nói nên lời .Thật sự tôi đã có ý định hẹn anh một ngày gần nhất để cảm ơn hộp bánh bữa tối hôm đó của anh. Lần không hẹn mà gặp này khiến tôi bất ngờ. Anh mỉm cười và rủ tôi đến một nơi .Tôi cũng nở một nụ cười với anh, hy vọng những lần gặp sau thật vui vẻ như thế này. Ken dẫn tôi đến làng SOS là trung tâm nuôi dưỡng trẻ em mồ côi khuyết tật. Các em nhỏ chào đón chúng tôi nhiệt tình thân thiết hết mức. Sự rụt rè lo âu thoáng chốc đã bay biến. Những nụ cười hồn nhiên, những ánh mắt thơ ngây, những câu hỏi ngộ nghĩnh dễ thương khiến tôi thấy ấm áp và hạnh phúc .Tôi chẳng nhớ mình đã làm gì trong buổi chiều thứ 7 đó nhưng Ken thì cứ như chú sóc nâu chạy lăng xăng hết chỗ này đến chỗ khác bày trò cực vui. Anh cười, vẫn nụ cười nhẹ nhàng như mỗi lần tôi gặp anh ở quán cafe. Rất gần gũi và ấm áp.
                 - em có vui không ! - Ken ngồi bệt xuống bên cạnh tôi.
                 - cảm ơn anh, em vui lắm.
Chỉ ngày hôm nay thôi, tôi mới thấy mình được sống thật với chính mình, với những xúc cảm trong trẻo hồn nhiên. Cuộc sống sẽ có ý nghĩa biết bao nếu tình yêu thương được chia sẻ. "Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về".Tôi nhớ mình đã từng đọc câu nói này trong cuốn sách "Understanding The Heart" . Nhìn bé Su cười, bé Cà rốt chạy nhảy tung tăng mà tôi cảm giác như chính mình đang sống lại tuổi thơ ngày xưa, dường như đó là điều đẹp nhất mà tôi được chứng kiến. Ước sao cho nụ cười sẽ nở trên môi của các em mỗi ngày. Để một ngày mới các em được yêu thương nhiều hơn và cười nhiều hơn.
      Công việc part-time của tôi vẫn ổn. Ken vẫn đến quán thường xuyên, tối nay anh ngỏ ý mời tôi về nhà. Phòng anh đơn giản, khá ngăn nắp, treo rất nhiều chuông gió, nó cho tôi cảm giác mát mẻ và thanh bình. Anh mời tôi một cốc cafe khi tôi đang ngắm nhìn khung cảnh thành phố về đêm. Ken làm tôi bất ngờ với câu chuyện anh đang kể. Anh nói mình vừa tìm được mẹ cách đây mấy tháng trước. Đó quả thật là niềm hạnh phúc .Tôi nhìn vào mắt Ken.
             - có bao giờ anh giận mẹ anh không vì bà đã bỏ đi quá lâu.
Ken cười, vẫn là nụ cười thân thiện ấy.
           - không biết em có nghe câu này chưa. "Thế gian này điều quý giá nhất không phải là thứ không có được, cũng không phải những gì đã mất đi mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ". Hãy yêu thương nhiều hơn vì cuộc sống ngắn hơn em tưởng đó.
 Những lời Ken nói thật sự làm tôi xúc động .Trái tim đôi khi cần một tình yêu thương kỳ diệu để nhận ra nhịp đập của mình. Ken với tay lấy cây guitar độc tấu bản Sad angel tặng tôi. Anh luôn làm tôi bất ngờ, không bằng việc này thì bằng việc khác. Nói lời cảm ơn với Ken thôi thật sự là không đủ. Ken ôm tôi vào lòng, tôi thấy mình lọt thỏm trong vòng tay anh, bình yên và vững chãi. Nhắm mắt để cho mọi thứ im lặng .Tôi mơ hồ nghe anh nói về một chuyến đi, một sự bắt buộc, một điều phải làm nào đó .......... nhưng tôi nghe không rõ lắm. Buổi tối thật ngọt ngào và ấm áp.
  Hai ngày sau kỳ thi tốt nghiệp, Ken nhắn tin bảo tôi đến làng SOS. Bé Su và bé My cứ đi theo sau tôi thật đáng yêu. Ngồi xuống gốc cây bé Su dúi vào tay tôi một cái hộp màu xanh.
         - chị Thuỳ Châu ơi, anh Ken nhờ em đưa cho chị cái này.
Tôi sững người, chắc hẳn anh đang muốn dành một điều gì đó cho tôi .Tôi mở hộp, một chiếc khăn len màu hồng và lá thư Ken viết bằng tiếng Việt ."Tặng em. Quà do chính tay anh đan đó. Không được đẹp lắm, hy vọng là em sẽ vui. Anh xin lỗi, rất xin lỗi nhưng anh không đủ can đảm để nói lời tạm biệt em. Đừng giận anh nha. Anh sẽ trở lại Việt Nam vào một ngày nào đó".Tôi ngỡ ngàng, dù có hơi buồn một chút nhưng tôi không giận Ken vì điều gì cả. Mong là ở một nơi xa xôi anh vẫn bình yên, hạnh phúc.
  Giá như lúc này có Ken ở đây chắc là anh sẽ cùng tôi lang thang đâu đó, để cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng, để giấu tiếng cười vào âm thanh xào xạc của lá và để rót đầy những ngọt ngào của mùa đông đang qua.  Cuộc sống là một món quà kỳ diệu khi chúng ta biết trân trọng từng khoảnh khắc của nó ...........
                                   

Bởi vì mùa đông này em lại cô đơn. . .

Những kẻ một mình, như em, những kẻ trót bị tình yêu lãng quên và bỏ rơi ở đâu đó… thì mùađông là cả một nỗi ám ảnh thật dài. Có những nỗi buồn chỉ mùa đôngmới thấu. Có những nỗi cô đơn chỉ cơn mưa chiều lạnh ấy mới hiểu mà thôi… Những kẻ một mình, như em, những kẻ trót bị tình yêu lãng quên và bỏ rơi ở đâu đó… thì mùađông là cả một nỗi ám ảnh thật dài. Mùa cây lá khẳng khiu trơ trọi dưới gió rét quất hằn từng cơn, cũng là mùa lòng em cô quạnh một nỗi niềm khó dứt. Mùa mặt trời như đang chạy trốn, màn đêm đằng đẵng phủ buông, cũng là mùa lòng em dâng đầy một nỗi nhớ thật sâu. Chẳng biết từ bao giờ, em bắt đầuthấy sợ khi trời dần chuyển rét, sợ bầu trời âm u xám xịt, sợ tiếnggió rít vào thanh cửa mang lạnh về đây. “Mùa đông, có một kẻ nằm ôm một kẻ… Còn một kẻ quờ tay hụt hẫng đón một kẻ lãng quên ngày hôm qua. Mùa đông, có một kẻ dắt tay một kẻ, siết chặt tay như sợ gió tách rời… Còn một kẻ buông tay như muốn bỏ những chuyện tình phiêu lãng đã quá xa. Có một kẻ khoác áo cho một kẻ, hạnh phúc trào dâng khiến lá hoangượng ngùng… Còn một kẻ tự khoác áo cho mình bằng tấm áo của người xưa quên mất. Có một kẻ khen mùa đông không lạnh vì có ai trong vòng tay bao bọc, còn kẻ khác cũng thở dài không lạnh vì nước mắt kia nóng hổi tuôn trào.” Sợ buổi sáng nào đó ra đường phải tự quàng lấy khăn, sợ cơn gió mùa luồn vào mái tóc chưa kịp dài khiến em run lên vì lạnh. Sợ một mình qua đường giữa phố, người với người, ai cũng có tay đan… Sợ tiếng mưa lâm thâm vương vãinhư khóc hộ cho người con gái vừa chia tay… Sợ mùa đông này, bên anh đã là một người khác. Sợ trong lúc này, tay anh đang trong một bàn tay khác, không phải là em. Sợ những tối về chỉ mình cái bóng với màn đêm, thèm một cái ôm thật chặt từ đằng sau nhưng đâu còn nữa, thèm một cái siết tay dẫu nhẹ thôi cũng chẳng thể được nữa, thèm một mùa đông… không một mình. Xa nhau đã biết mấy những mùa đông? Em không đếm, và anh cũng không đếm. Chầm chậm có nhau rồi buông tay nhau như thế,mùa trở buồn rồi, anh có biết không? Đông gọi tuyết, gọi gió, gọi rét, gọi cả trời mưa. Mùa này còn gọi buồn, gọi vấn vương, gọi nhớ nhung và gọi cả cô độc. Em của ngày trước và những tháng ngày này về sau cũng đã gọi anh với đủđầy những nỗi niềm như thế… Chỉ mong có một ngày, cách đánh vần những nỗi buồn ấy em sẽ biếtlàm thế nào để quên đi… Mùa đông vẫn trả cho em những giọt nước mắt buồn, những kỉ niệm nguyên vẹn hình hài khi anhbỏ em mà đi lạc. Đông trả cho em những khóe mi sầu mỗi đêm về cô đơn trong bóng tối. Đông trả cho em một mảnh tình nhỏ, một mảnh tình không trọn, vắng anh… Em vẫn nghe mình hoang hoải trong từng giấc mơ. Nghe mình chênh vênh khi chiều tà xuống phố. Đông cuốn em vào mùa nhớ và đau cho những vẩn vơ xưa cũ. Đông bỏ em buồn vào khóe mắt có màu mưa… Phải bao lâu nữa, em mới có can đảm cho những mùa đông… một mình?. . .

Người đẹp và mùa đông









Nhớ hay là quên

Anh ngả nghiêng giữa hai bờ quên nhớ muốn ở bên này lại thầm ước bên kia Bao lâu rồi ta chưa gặp nhau hả em? bao lâu rồi anh chưa được nghe tiếng nói nụ cười của em? thậm trí...thậm trí chỉ là ...một tin nhắn...cũng không... ...nhưng sao anh vẫn nhớ như in bóng hình ấy? những lời nói những cử chỉ hành động ấy đã khắc sâu trong tâm trí anh rồi tại sao trong những giấc mơ em vẫn thường xuất hiện? tại sao nhiều đêm khoé mi tôi vẫn ươn ướt một vì đắng cay cay ở sống mũi giọt nước từ đâu năn qua khoé mi năn qua kẽ tóc khẽ chảy xuống chiếc gối đầu. VÌ SAO? Em đã mang đến cho tôi hạnh phúc đến tột cùng để rồi em lại nhẫn tâm bước đi khi con tim tôi ngày càng yêu em nó dành cho em một tình yêu quáđộ.em ra đi để tôi được nếm trải cảm giác thế nào là đau đớn tới tận cùng....em yêu tôi,em đưa tôi tới thiên đường của hạnh phúc,em đưa tôi lên tít bầu trời cao,để rồi em lạnh lùng ra đi bỏ mặc tôi rơi tự do từ bầu trời cao ấy! Tôi đau đau lắm em à Những tháng ngày qua tôi chăn trở giữa nhớ và quên. tôi muốn cố quên em gạt em khỏi mặt bằng tâm trí tôi nhưng tôi càng cố gắng thì lại càng đớn đau vì tôi biết cố gắng ấy cũng chỉ là vô dụng. tôi cố gắng lục loại tâm trí để tìm hàng chục hàng trăm cái nết xấu của em nhưng... ....để làm gì?... khi tôi chẳng cần suy nghĩ cũng có thể đưa ra hàng ngàn hàng vạn lý do để nhớ và yêu em nhiều hơn. Có lẽ tôi sẽ phải kiện em thôi hình bóng em chiếm gần như trọn vẹn tâm trí tôi mất rồi. hoặc là tôi sẽ cứ sống thiếu em mà cứ vẫn tràn ngập bóng hình em trong tâm trí để rồi nỗi nhớ sẽ hoà quyện với niềmđau ,nhớ nhung trong vô vọng sẽ mang theo niềm đau đến xé lòng. nhưng tôi đã quen có bóng hình em trong tâm trí rồi có lẽ tôi hãy cứ nhớ em. Vì tôi biết dù em làm tôi đau dù em đã làm tan nát con tim này nhưng tôi hiểu với tôi em luôn là người tôi yêu nhất người con gái đã chiếm trọn vẹn trái tim tôi

Nỗi nhớ và nỗi đau

Nỗi nhớ và nỗi đau? Ngày t háng trôi qua emcứ ngỡ em đã xóa được hình bóng ấy, là hình bóng của anh, người emtừng yêu thương nhất n hưng… không! hôm nay em chợt nhận ra thì ra hình bóng đó vẫn tồn tạitận sâu thẩm con tim này, nó làm em thấy nhớ anh và thấy…nhói đau!!. Trong mắt anh em là người mạnh mẽ, trong mắt gia đình em là người vững vàng, trong mắt bạn bè em là người cương quyết. Thếnhưng… thật lòng mình với anh em lại là người yếu đuối lắm! em yếu đuối đến nỗi chỉ cần nhận được tin nhắn anh em vui mừng đến bậc khóc, nhắn tin cho anh không nhận được hồi âm em cũng rơi nước mắt, thầm nhớ anh chẳng biết làm sao vì không dám gọi cho anh vì sợ lại thất vọng, chỉ biết gọi tên anh và rồi nước mắt ngắn dài trên gò má. Một dòng mail gửi đi em mong có sự phản hồi dù chỉ là 1 chữ ngắn ngủi “thanks” cũngsẽ làm lòng em ấm lại, và rồi…..tim em lạnh buốt nhói đau khi nhận ra anh đang lẫn tránh em, có phải vì tình yêu em quá sâu sắc hay vì cốgiữ lấy dù hy vọng mỏng manh hơn sợi tơ giăng đã làm anh chán nãn và cố rời xa? Cứ mỗilần em khóc em lại thấy nhớ anh, song hành nỗi nhớ đó cũng là nỗi đau anh dành cho mà em là người đón nhận? Giờ em chỉ biết nhìn thời gian trôi qua đến nhanh ngày hẹn để em biết rằng em thực sự nên từ bỏ hay nỗi đau và nỗi nhớ sẽ được kết thúc? Sau ngày gọi là tạm chiatay em không còn tin vào cuộc sống tình cảm con người, bao tiếng nhớ thương của bao người em nghe rồi cho nó như cơn gió thoảng qua, giận hờn anh em tự nói sẽ và phải học thuộc 1 số điện thoại mới để khi em buồn khi em khóc hay khi em khókhăn …em sẽ gọi đến số máy nào đó mà không phải gọi cho anh, nhưngrồi em chẳng nhớ được số điện thoại mới nào vìtình cảm của họ cũng thoáng qua như gió vậy!em giờ chẳng tha thiết gì nữa, em chỉ biết cố sống vui vẻ cho mau hếtngày tháng, cố để gia đình không lo lắng cho em nhưng anh ơi dù 1 người mạnh mẽ đến đâu dù cứng rắng thế nào thì em_một người con gái cũng cần có một bờ vai nương tựa khi em mệt mõi, em cũng cần một bàn tay ấm dịu dàng lau nước mắt khi em buồn, níu tay em đứng dậy khi em vấp ngã vì…..em không muốn khóc. Thời gian qua em đã rất khó khăn và vật vã khi cố quên đi những kỷ niệm xưa và quên anh, cố gắng mấy em cũng không hoàn toàn làm được? hãy cho em biết em nên làm sao? Làm sao để con timnày không bị tổn thương? Làm sao để nổi nhớ anh không trở về? làm sao để em lại tin vào cuộc sống mới? làm sao để em lại là em của trước kia? Và làm sao đểnổi nhớ với nỗi đau không đồng hành cùng một lúc?

Trách làm gì, chỉ là vết thương lòng loang lổ...

Đến một lúc nào đó Cơn đau dần trở thành thói quen, Và đơn độc quá lâu bỗng trở thành người bạn thân thiết... Ngày bình yên Anh chợt nhớ Em mãi mãi Xa bất tận... < img src ="http://blog.yimg.com/1/ULUXl3l7s5_.nQEko8.lrolB70QejkMKaTBfQ.Up5Ycd_qX51eq_gg--/79/l/O8DDcR9LrwMDjaC_EScFMQ.jpg">Anh nhớ Anh của ngày xưa Nụ cười nguyên vẹn, thoải mái và lạc quan vô cùng... Tình yêu trong trẻo qua ánh mắt Và tâm hồn rất đỗi trẻ con của Anh... Thời gian trôi qua, Anh vẫn yêu Em, yêu theo cách của riêng mình Nhưng càng về sau, Anh càng cảm nhận nỗi đau của mình Sâu sắc hơn Lớn hơn Và rất nhiều... Và cuộc đời , có những thứ chẳng phải cứ tưởng tượng mà ra... Gió vẫn thổi, nhưng buồn phiền sao ko mất nổi? < img src ="http://blog.yimg.com/1/ULUXl3l7s5_.nQEko8.lrolB70QejkMKaTBfQ.Up5Ycd_qX51eq_gg--/97/l/aDiAjvA72JI7d9cyPSYOMg.jpg">Thật ra là: Anh yêu Em Đó là khi Anh nhìn Em mà không nói Là khi Anh nhìn thấy Em nhưng tim lại bồi hồi Là khi Em cười nhưng Anh lại bối rối... Nhân gian yêu bằng cảm giác Anh yêu Em trọn vẹn cả tâm hồn. Nhưng Em hiểu được bao nhiêu? Tình yêu của Em, là gì? Anh không biết nó bắt đầu từ đâu? Vì có lẽ từ lâu, mọi thứ đã nhạt màu...< img src ="http://blog.yimg.com/1/ULUXl3l7s5_.nQEko8.lrolB70QejkMKaTBfQ.Up5Ycd_qX51eq_gg--/22/l/Ibx0TTEU6IFoCH4wVBZCWg.jpg">Anh đủ sâu sắc để cảm nhận nỗi buồn nơi Em Nhưng rồi ai cảm nhận nối đau nơi Anh? Hà Nội sống vội Anh chao đảo, cho dòng đời hối hả xô nghiêng...

Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2012

Buông tay em ra

Anh đã sẵn sàng buông tay em ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì anh đã mệt nhoài, bước chân anh nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của em, và giờđây anh đã tự nhủ với mình rằng anh đãsẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà anh nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ làm đượcđâu, đó là buông tay và ra đi...Cái cảm giác mất mát này đã làm anh thực sự đau đớn, anh bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, nhưng có mấy ai hiểu cho anh?Buông tay em ra là sẽ không nắm tay em nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế anh sẽ ngã, nhìn anh ngã em có xót xa không? Buông tay em ra nghĩa là không còn có em, là mất đi em, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu anh chết em sẽ khóc chứ? Buông tay em ra nghĩa là khi anh quay sang bên cạnh để tìm kiếm 1 bờ vai, 1 vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì anh sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi lạnh mà thôi, em sẽ chạnh lòng khi a co ro chứ?Buông tay em ra là để em ra đi, em sẽ rời xa anh, không còn là của riêng anh, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của em nữa, em sẽ đem cho người khác đúng không? Từ bây giờ.... anh sẽ học cách chịu đựng 1 mình, những nỗi đau, những trăn trở. Anh sẽ học cách bước đi 1 mình, không có chỗ dựa nào cả. Anhsẽ học cách tự đứng bằng đôi chân, bằng sức lực của chính anh. Sẽ lấy những khoảng cách ngắn ngủi được bên em làm động lực, anh sẽ không cô độc trong những kí ức đấy đâu. Em đã hứasẽ mãi yêu anh trọn đời mà,sao giờ em lại quyên?em đã bảo em sẽ không tha thứ cho kẻ nào có ý định chia rẽ tình yêu của chúng ta mà?sao giờ đâynguời đó lại chính là em?em nhớ không?8 thánh trôi qua đối với anh đólà khỏang khắc đẹp nhất của cuộc đời anh.Sẽ có 1 ngày... em quay lại và nắm lấy đôi bàn tay anh chứ? Sẽ có 1 ngày... em giật mình và em sẽ đuổitheo anh chứ? Sẽ có 1 ngày... em nhận ra em không thể sống mà không có anh chứ?Sẽ có 1 ngày nào đó... em hiểu rằngem đã làm tổn thương anh chứ? Khi đóem hãy tự nhủ với mình rằng anh buôngem ra để em đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và anh đã đau đớn biết chừngnào khi nhận ra rằng hạnh phúc ấy không ở nơi anh!Anh biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng anh vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, anh ngu ngốc lắm mà. Hết rồi... hết thật rồi... tất cả đã kết thúc như 1 giấc mơ thật dài vậy... Người ta nói trong mỗi con người đều có 1 trái tim được chia làm nhiều phần, 1 phần để yêu thương và 1 phần nữa là để thù hận, và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau... Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xoá nhoà cái gọi là thương yêu ??? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét 1ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càngđáng sợ hơn...Em sẽ ghét anh chứ ? Sẽcăm ghét .anh? Anh chẳng thể biết được nữa, anh đã rất yêu em cơ mà, yêu hơn mọi thứ anh có, mà đúng hơn "EM LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ MÀ ANH CÓ"! Anh sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ em, nước mắt lại ràn rụa lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về em. Sợ lắm khi mà đau đớn của anh hoà cùng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là 1 lần đau đớn đến xé lòng.Hạnh phúc là gió cứ phảng Hạnh phúc là cỏ mềm xanh mướt dưới chân ai đó. Anh sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác ôm em trong lòng và cảm nhận hơi ấm của em, nó làm anh mềm nhũn, làm anh tan chảy trong niềm hân hoan rằng em đang là của anh,anh sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi em... Thế em có nhớ không? Tai sao lại cho người ta hy vọng rồi lại tước đoạt? Tại sao lại cho người ta hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa 1 lần trọn vẹn? Tại sao??? Tại sao??? tại sao lại như vậy??? Hãy trả lời anh đi! Nói nữa nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời. đâu... nhưng ít ra bây giờ anh cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi. Nhìn em buớc đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng nhé em... ANH ĐÃ BUÔNG TAY RỒI ĐÓ,EM ĐI ĐI... Mìnhđã từng yêu nhau. Một thời sánh bước bên nhau,những tưởng chừng sẽ là vĩnhcữu và không gì có thể chia cắt đuợc.em còn nhớ lời hưá của 2 ta không??nếu ai nói lời chia tay trước??anh thì bảo người đó sẽ mãikhông thể yêu một ai,em lai vẫn là một cô bé ngốc nghếch,chỉ thích 1 trầu kem?đúng là những lời hưá trẻ con quá phải không em?thế mà... Những lời hứa hẹn chỉ như gió thoáng bay... Những lời yêu thương chỉ còn là dĩ vãng.Tất cả chỉ là kỷ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào thì cũng là chia ly...giờđây 2 đứa 2 nơi chẳng biết khi nào gặp lại??dù sao anh vẫn luôn chúc em hạnh phúc bên người em đã chọn

Chuyện tình cảm động cuả 2 chú chim

Img
Chim mái bị thương nặng, chim trống ngày ngày kiếm mồivề nuôi người bạn tình......
Img
...và túc trực bên cạnh bảo vệ chim mái , chăm sóc với một tình yêu sâu đậm và sự nhẫn nại vô bờ bến...
Img
Rồi một hôm, chim trống đi kiếm mồi khi trở về thì chim mái đã chết.Chim trống vật vã, cố lay chim mái dậy trong tuyệt vọng...
Img
Cuối cùng, chim trống cũng phải chấp nhận sự thật: người bạn đời đã đi xa. Nó bần thần nhưkẻ mất hồn....
Img
Đau khổ tột cùng, nó đứng bên xác người bạn đời và kêu lên từng hồi thống thiết....Chuyện còn kểrằng chú chim trống đã đứng canh xác người bạn đời củamình cho đến khi thối rữa mới chịu bay đi.Những bức ảnh này được chụp tại Ukraine đã khiến cho hàng triệu người rơi lệ.
Vậy đó, đôi chim nhỏ bé này đã dạy cho chúng ta, những cặp vợ chồng"người", một bài họcthủy chung: "khi thịnh vượng cũngnhư lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và nâng đỡ nhau suốt cuộc đời...." nhokpun xin chuc cac ban luon yeu va duoc yeu va mong cac ban hay co gang giugin tinh yeu dang co!!!!!

Lời nói từ trái tim

THIÊN THẦN BÉ NHỎ CỦA ANH ! +++ Em có biết rằng anh thường hay tráchlà: Em không hay quan tâm đến anh bởi vì anhrất quý trọng sự quan tâm của em dành cho anh. Anh sợ đến một ngày nào đó anh không cần nó nữa và sẽ trở thành một người vô cảm trước những gì tốt đẹp em dành cho anh +++ Em có biết rằng anh rất quan tâm đếnem vì anh nghĩ rằng em cần sự quan tâm đó, nhưng có lẽ điều đó đôi khi đã làm em cảm thấy hơi khó chịu. Anh chỉ sợ đến một ngày nào đó anh sẽ lãnh đạm trước những nỗi buồn,sự đau khổ của em vì anh nghĩ rằng em sẽ không cần người để lắng nghe em thổn thức. +++ Em có biết rằng anh cảm thấy rất buồn khi những tình cảm tốt đẹp của anh, tất cả là dành cho em vì anh nghĩ rằng em biết trân trọng nó. Nhưng một sự thật phũ phàng là anh sẽ phải ngồi trong bóng tối để suy nghĩlại rằng: em có thật sự cần nó không ? Vì em ạ! Tình cảm là một cái gì đó cho đi mà không hề đòi trả công, nhưng nó sẽ chết khát khi người ta không biết tưới mát cho nó. +++ Em có biết rằng anh rất hay lặp lại lời chúc: Your Dreams will become true if youbelieve in you ! I hope that You are always happy and successful for doing every thing at every where ! I believe in you !” không phải bởi vì anh chẳng còn câu gì để nói, mà...Đó làtất cả những gì anh mong muốn em sẽ có được, đó là những lời chúc chân thành từ tận sâu thẳm trong trái tim ! Chỉ bấy nhiêu thôi nhưng đối với anh đó là sự phấn đấu cả cuộc đời. Anh hy vọng rằng: Mỗi khi em gặp khó khăn, nỗi buồn trong cuộc sống hãy nghĩ tới những dòng chữ này và hãy luôn nhớ rằng anh đang ở bên cạnh em. +++ Nhưng....anh đã giận em. Em nghĩ anh thật tàn nhẫn khi viết thư và nóirằng: “Sẽ quên hết mọi thứ và làm lại từ đầu”. Thực ra em có biết rằng: anh đã ngồi thức bao đêm, đã tự tàn nhẫn với chính mình trước khi viết cho em bức thư đó. Và anh chỉ mong muốn rằng sau bức thư đó quan hệ của chúng mình sẽ tốt hơn mà thôi. +++ Em có biết rằng: Mặc dù có một số chuyện anh rất giận em, nhưng anh đã không cho em giải thích. Có thể em sẽ cho anh thật sự tồi tệ nhưng anh nghĩ rằng nên làm như thế vì sẽ tốt hơn cho cả hai ta. +++ Em có biết rằng: Khi nhìn em buồn, anh đã rất muốn chạy đến bên em để an ủi em.Nhưng anh đã không làm vì anh nghĩ rằng có thể em không cần sự quan tâm đó. +++ Em có biết rằng: anh đã phải luôn luôn tự lừa dối anh, luôn luôn cố gắng tươi cười mặc dù con tim đang tự nguyền rủa anh khi biết tình yêu của chúng mình sắp tan vỡ không ? +++ Em có biết rằng dù anh nói, anh viết như thể là không cần em nữa nhưng sự thực thì ngược lại. Người yêu bé nhỏ của anh àh ! Anh luôn luôn rất trân trọng những giây phút vui vẻ khi chúng mình đùa vui, những giây phút lãng mạn khi chúng mình cùng nhau đi vàhàn huyên tâm sự dưới trời lớt phớt mưa bay, những giây phút hứng thú khi chúng mìnhhọc chung ! Đối với anh đó là những quãng thời gian thật đẹp đẽ biết bao. +++ Hãy tin ở tình yêu, dù nó mang đến sự đau khổ. Chớ khép kín con tim mình. Em có biết rằng: em là người con gái đầu tiên đã gọi điện cho anh mà không nói được câu gì ngoài những giọt nước mắt trên mi. Đó mãi mãi là một hình ảnh đẹp đẽ không bao giờ phai nhòa trong tâm trí anh. +++ Và em có biết rằng...anh vẫn còn rất giận em, bởi vì anh vẫn còn rất nâng niu, trân trọng tình yêu của chúng mình ! Em ạ ! “Thương nhau lắm thì cắn nhau đau”, Người yêu thật sự là người luôn ở bên em ngay cả khi đang rất giận dỗi em. +++ Anh viết ra những lời này không phải vì bất cứ một mục đích nào cả mà chỉ muốn nói "EM LÀ NGƯỜI CON GÁI ANH YÊU NHẤT TRÊN THẾ GIAN NÀY !!!" - Người yêubé nhỏ của anh ạh.

Truyện hay Giọt buồn đêm Noel

Một mùa Noel buồn với những nỗi đau miên man tận đáy con tim... Cứ ngồi dán mắt vào màn hình vi tính và gõ cành cạch với những chữ cái biết nhảy múa, sắp xếp thành câu chữ rối bời như đúng tâm trạng của nó vậy. Đã mấy mùa Giáng Sinh rồi nó cô đơn. Cô đơn như khách độc hành không có bạn cùng đi chung chuyếntàu nên mãi đợi người trước sân ga. Nhưng Giáng Sinh năm nay thì khác. Nó đã có người thương. Người con trai ấy sẽ cùng nó đi chung vào sân ga và bước lên toa tàu hạnh phúc. Cuộc đời cứ tưởng từ đây sẽ mở ra một trang mới kết đầy hoa và hạnh phúc với nó. Ai ngờ…! Chưa đến ngày Giáng Sinh cuộc tình của nó đã biệt ly. Bao ước mơ, dự định lãng mạn đã vỡ theo bong bóng xà phòng đa sắc màu. Nónuối. Nó tiếc. Nó ngậm. Nó ngùi. Nó tạm thời không thể chấp nhận sự ra đi như thế của anh. Đêm nay là đêm 24 tháng 12, nó lại ngồi cùng chiếc màn hình vi tính và online. Nó biết ngoài đường bây giờ rất đông vui người đi chơi noel, nhất là các cặp tình nhân trẻ. Từng đôi, từng đôi tình tứ sánh bước bên nhau. Nếu nó đi ra đường lúc này thì nó như một người thừa và xa lạ với những cặp mắt của thiên hạ. Vậy nên nó khôngdám ra đường. Người bạn duy nhấtlàm nó nguôi ngoai nỗi cô đơn bây giờ là lên mạng online và nghe nhạc. Nó chìm đắm vào trong thế giới ảo. Vi vu lướt qua mấy blog của những người bạn trong friendslist, thấy ai ai cũng treo câu blast ngập tràn hạnh phúc: “Noel có anh và có em” , “ Giáng Sinh của riêng hai chúng mình, nhóc biết không?” , … Lòng nó đọc mà thắt quặn lại,đau nhói. Nó đang dấy lên một tâmtrạng cô đơn và u uất. Vậy là nó treo trên blast và status câu “Giáng Sinh mãi là nỗi cô đơn của lòng ta. I hate you, Noel ”. Vừa treo xong dòng tâm trạng như thế vào nickname của mình thì có một nickname nhảy vào với cái tên vangtrangcodon. Vangtrangcodon: Chào bạn saki_moon. Sao lại có câu blast táilòng thế kia? Không đi đâu chơi à? Saki_moon: Bạn là ai? Sao lại có nick của mình? Vangtrangcodon: Bạn không cần biết tại sao tôi có nick của bạn nhưng bạn chỉ cần biết là hàng ngày tôi vẫn ghé vào blog thăm bạn,đọc những entry mới bạn viết. Saki_moon: Vậy à. Cái nickname sao lại là “vầng trăng cô đơn”? Có ẩn ý gì trong đó không? Vangtrangcodon: Nếu bạn muốn biết vì sao tôi lại lấy tên đó thì bạn hãy kể cho tôi về nỗi lòng của bạn bây giờ đi? Tôi sẵn sàng lắng ghe bạn nói. Saki_moon: Sao bạn lại muốn biết chuyện của tôi? Liệu một người lạ có đáng tin để tâm sự hay không? Vangtrangcodon: Bạn đừng sợ. Đôi khi tâm sự với người không quen biết lại là một điều hay đấy. Vừa giúp cho bạn giải tỏa được muộn phiền vừa không sợ người đó đem chuyện của bạn đi “ tám” cho người quen của bạn biết. Vì đơn giản tôi là một người xa lạ, không quen của bạn. Saki_moon: Tôi tin bạn . Vậy là Saki_moom say sưa kể câu chuyện tình buồn của mình cho vangtrangcodon. Ngày ấy, trong lầnnó đi làm sinh viên tình nguyện đến một trại trẻ mồ côi tỉnh X thì cô gặp anh. Anh là một họa sỹ từ nơi xa về đây kí họa. Cái làm cho nó để ý đến anh là ngày nào cũng thấy anh đến đây vẽ. Hành trang anh mang theo cũng đơn giản thôi nhưng đủ dụng cụ cho anh tung hoành sáng tạo. Mỗi ngày anh vẽ một khuôn mặt em nhỏ. Mỗi một khuôn mặt mang một sắc thái khác nhau. Nó say sưa nhìn anh mơ màng mỗi khi xong nhiệm vụ tình nguyện của mình ở đây. Nó dạy cácem hát, múa. Nhiều lúc nó vừa dạyvừa liếc anh. Một cái liếc anh chộp được, nhiều ẩn ý, khắc sâu vào lòng anh. Từ cái liếc ấy đã xích hai người lại gần nhau hơn, liên tiếp có những cuộc nói chuyệntình tứ hơn. Nó luôn thắc mắc hỏi anh “Sao anh lại vẽ nhiều khuôn mặt em nhỏ nơi cô nhi viện như vậy?” . Và anh nói với nó rằng anh cũng là một đứa trẻ được lớn lên từ cô nhi viện. Qúa khứ của anh làmột vết cắt đau thương. Thế là anh và nó yêu nhau. Một tình yêu đơn sơ, ấm nồng. Ngày mai anh phải về lại thành phố hoànthành bức tranh “Lát cắt tương lai” để đem đi tham dự cuộc thi triển lãm tranh Xoa dịu nỗi đau . Anh hứa hẹn với nó nhiều về tương lai hai đứa. Sau ngày anh vềlên thành phố thì cũng là ngày nó hết hạn làm tình nguyện. Nó quay trở về trường với nhiều hứa hẹn với anh. Anh hứa với nó là sẽ tìm về trường gặp lại nó và tiếp tục chặng đường tình ái. Nhưng nó chờ hoài mà nó không thấy tin tức của anh. Vậy là mối tình đầu của cô đã tan vỡ theo hư không. Một hư không mênh mông, lạnh lẽo. “Vầng trăng cô đơn” cứ thế ngồi lặng thinh ở một nơi nào đó mà nghe nó thổn thức. Thỉnh thoảng vangtrangcodon lại có những hình mặt người theo tâm trạng chia sẻ. Có đôi lúc lại là “ồ” hay “ vậy à ”, “ ra thế ”… Vangtrangcodon: Cũng buồn nhỉ? Một câu hỏi vô duyên không lời đáp. Vangtrangcodon: À, xin lỗi. Tôi hỏithế lại làm bạn buồn phải không? Nó gửi đi một mặt người với tâm trạng không buồn không vui. Vangtrangcodon biết nó đang buồn dữ dội. Bỗng dưng nó hỏi vangtrangcodon. Saki_moon: Bạn cũng không đi chơi đâu mà lên mạng thế? Vangtrangcodon: Đơn giản tôi là một kẻ cô đơn. Cái tên nickname của tôi xuất phát như vậy đấy. Ồ, hóa ra cũng là một kẻ cô đơn như nó. Cũng là một kẻ đơn độc một mình trong mùa Giáng Sinh như nó. Vangtrangcodon: Bạn thích món quà gì nào? Saki_moon: Để làm gì cơ? Vangtrangcodon: Bạn nói điều ước của bạn đi. Ông già Noel sẽ đem đến cho bạn trong đêm mai. Saki_moon: Mình không tin có ông già tuyết đâu. Vangtrangcodon: Có đấy. Bạn cứ thử ước mà xem. Thích món quà gìcứ nói ra. Điều ước của nó bây giờ ư? Nó không thích bất kỳ món quà nào hiện hữa cả. Có chăng điều nó ước bây giờ là người yêu sẽ về lại tìm nó. Nó ước có anh ở bên. Nó chỉ cần tựa đầu vào vai anh, nhẹ nhàngthôi. Saki_moon: Món quà mình ước sợ ông già Noel cũng không thực hiện được. Vangtrangcodon: Bạn nói đi. Điều gì bạn muốn mà ông già tuyết lại không làm được nào? Nó không trả lời vangtrangcodon, liên tục có những cú buzz làm rungmàn hình nhưng nó vẫn lặng thinh.Nó biết là ông già tuyết chở đầy quà cho các em nhỏ nhưng sẽ khôngchở nổi được ước mơ của nó. Ước mơ của nó quá mơ hồ và nặng trĩu. Những giọt nước mắt rơi thổn thức làm ướt át thêm chuyện tình đã qua. Một mùa Noel buồn với những nỗi đau miên man tận đáy con tim...

Lời Tỏ Tình Đêm Giáng Sinh



Ngày ấy, cô và anh là hai người bạn học rất thân. Sớm tối cặp kè, đi đâu cũng có nhau. Anh là người con trai đa tình, phong lưu. Còn cô là cô gái tính tình hoạt bát, vui vẻ nhưng không kém phần đanh đá. Dưới con mắt của mọi người, họ là một đôi trai tài gái sắc, mọi thứ đều vẹn toàn. Nhưng tiếc rằng, giữa hai người không hề có tình yêu.

Cô có người trong mộng, anh cũng vậy. Cô nhận được lời tỏ tình đêm noel, và anh cũng thế.

Mùa đông năm đó, cả hai người đều bước sang tuổi mười bảy, thời kỳ đẹp nhất của tuổi học trò.

“Nếu nó không còn yêu mày, thì tao yêu mày vậy!”

Cô nhớ như in, khoảnh khắc năm cô mười tám tuổi, cô và người yêu đã có một trận cãi vã kịch liệt, anh không những không an ủi mà còn phán cho một câu xanh rờn. Khi đó cả hai người đều biết rõ, lời nói này chỉ có thể coi là một câu đùa giỡn không hơn không kém.

“Nếu nó không lấy tao thì sao?”

“Nó không lấy mày, thì tao lấy mày!”

Sau lời tuyên bố hùng hồn, cả hai đều bò lăn ra cười sằng sặc. Con người thật lạ, vừa nãy còn khóc lóc ỉ ôi thì giờ đã tí tửng cười toe toét như không có chuyện gì rồi.

Bạn bè xung quanh ai cũng bảo, nếu cô và anh không yêu nhau thì quả thật là uổng phí một kiếp người, uổng phí cơ hội ngàn vàng mà ông trời đã ban tặng. Lúc đó, cả hai người đều chỉ nhìn nhau mà cười, vốn dĩ không ngờ rằng sẽ có một ngày lời nói đùa lại trở thành sự thật.

Thi xong tốt nghiệp lớp mười hai, cô và người yêu chính thức chia tay. Năm ngày tiếp theo sau đó, tình duyên của anh cũng tiếp nối theo chân cô, hệt như một sự tình cờ của số phận.

Cuộc sống lại vội vã trôi qua, bạn bè xung quanh dường như đều tản đi hết. Cuối cùng vẫn chỉ có cô và anh cùng nhau bước chân về phía cánh cổng đại học.

Mùa đông noel năm đó, anh chính thức ngỏ lời yêu cô. Khi ấy, cả hai người vừa tròn hai mươi tuổi.

Bốn năm sau, cũng vào một đêm noel đầy lạnh giá, anh đứng trước một vườn hoa hình trái tim, quỳ xuống trước mặt cô và chìa chiếc nhẫn lấp lánh ra,nói:

“Lấy tao … à không, lấy anh nhé?”

Rồi không đợi cô mở miệng bằng lòng, anh lại luống cuống nói tiếp, vẻ mặt trông vô cùng tội nghiệp:

“Không được từ chối đấy!”

Khi đó, cô đứng chống nạnh nhìn anh, phồng mang trợn má như đe doạ. Cái kiểu cầu hôn vừa lãng mạn vừa sặc mùi uy hiếp thế này thì cô mới thấy lần đầu. Tuy tỏ vẻ khó chịu ra mặt nhưng trong lòng thì cũng muốn lắm rồi, nên buông một câu xụi lơ:

“Phạm quy!” – Cô giật lấy chiếc nhẫn từ tay anh – “Lấy tạm cái này, xung công quỹ!”

Anh nghe thế liền vui mừng như bắt được vàng, vừa ôm chầm lấy cô vừa hét:

“Trời ơi, tui lấy được vợ rồi! Tui lấy được vợ rồi!”

“Bỏ xuống, chóng mặt quá!” – Cô ngượng đến chín cả mặt, tuy trong lòng khoái muốn chết nhưng vẫn làm ra vẻ.

“Phương ơi, tao yêu …!”

Bốp!

Chưa thốt hết câu, anh đã bị cô phi thẳng một cước lên mặt, giọng hậm hực:

“ Tao, tao nữa này! Phạm quy lần hai, không lấy vợ lấy chồng cái gì nữa hết, nhé?”

Cả đêm ấy, anh phải năn nỉ gãy cả lưỡi cô mới chịu nguôi giận. Nghĩ kỹ thì cũng tội, vì cách xưng hô này đã thành thói quen của họ suốt nhiều năm nay, muốn sửa lại đâu phải là chuyện dễ dàng gì. Vậy nên giữa họ đã giao kèo một quy định: nếu một trong hai người ai lỡ lời xưng hô “mày tao” thì phải lấy một vật quý giá của mình ra, bỏ vào một chiếc hộp. Rồi chiếc hộp đó sẽ là của hồi môn cho con cái họ sau này.

Mùa đông năm đó, cô và anh tròn hai mươi bốn tuổi, tay nắm tay nhau cùng bước vào lễ đường, chính thức trở thành một đôi vợ chồng “oan gia”.

Oan gia là bởi vì trong bất kỳ trường hợp nào, hoàn cảnh nào, họ cũng xung khắc với nhau qua những lần bất đồng ý kiến, khiến số lần cãi nhau nhiều hệt như ăn cơm bữa. Tuy rằng là vậy, nhưng chiến tranh lạnh chẳng được bao lâu. Vì một lẽ, họ yêu nhau nhiều hơn họ nghĩ.

Cứ như vậy hai năm lặng lẽ trôi qua, những lần cãi nhau không cân sức đó dần dần không còn nữa, thay vào đó là những bộn bề lo toan, tất bật trong đời sống kinh tế. Anh suốt ngày quần quật với công việc, đôi khi quên bẵng luôn kỷ niệm ngày nụ hôn đầu tiên của hai người hay chẳng hạn là ngày tỏ tình đầu tiên, thậm chí cả những lần ôm hôn âu yếm lâu ngày rồi cũng trở nên mờ nhạt, hờ hững.

Chính vì không cảm nhận được tình yêu của họ như thuở ban đầu, đã có lần cô lên tiếng trách móc:

“Anh à, dạo này em thấy anh không yêu em như xưa nữa đấy!”

Anh ngồi trên bàn làm việc, lật tới lật lui tập hồ sơ dày, ậm ừ qua loa:

“Ừm!”

“Anh có nghe em nói gì không vậy?” – Cô gằng giọng, cái mặt đen sì như cái đít nồi.

“Ừm!”

“Này!”

Cô phát cáu hét um lên, đến khi anh nghe được mùi cháy khét từ phía bà xã mình mới sực tỉnh ngẩng mặt lên, đánh rơi cả cây bút cầm trên tay,cuống quít nói:

“Vâng! Anh nghe, anh nghe!”

Cô trợn mắt, cuối cùng hất tóc quay mông đi, quyết định không thèm ngó ngàng gì đến anh nữa.

Thời gian trôi qua, danh từ xưng hô “mày tao” của năm nào giờ đã được thay bằng anh anh em em ngọt xớt. Cô còn nhớ rất rõ vào thời kỳ hoàng kim của quy định vô cùng “đáng yêu” ấy, nếu một trong hai người ai lỡ lời xưng tao gọi mày thì phải bỏ xuống một thứ mình coi là quý giá vào trong một chiếc hộp. Trong thời gian đầu, cả cô và anh đều không quen miệng nên luôn bị cái quy định ấy làm khó. Cứ như vậy mà đành cắn răng nhìn những thứ yêu quý của mình lần lượt bị mang đi.

Có một hôm, cô tậu được một chiếc điện thoại mới tinh đem về, hứng chí quá mà xưng luôn cả mày tao với anh. Thế rồi kết quả là phải khóc lóc một trận um sùm vì bị anh tịch thu luôn chiếc điện thoại xung vào “công quỹ”.

Chiếc điện thoại đó, cho đến bây giờ vẫn nằm yên trong chiếc hộp. Mà chiếc hộp của ngày nào giờ đã được cất giữ vào góc tủ. Gần hai năm lấy nhau về, chiếc hộp kỷ niệm đó dường như đã chìm trong quên lãng. Bởi vì cả anh và cô bây giờ đâu còn làm trái quy luật ấy nữa.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được liền bật cười. Nhưng chỉ vài giây sau, nụ cười đã chuyển sang méo xệch. Cô tức mình giậm chân, muốn hét lên rồi lao tới đấm đá túi bụi lên người anh cho bõ cơn tức.

Có người chồng nào vô tâm như vậy không, thấy vợ giận mà không thèm chạy theo năn nỉ một tiếng!

Cô thật sự đâu biết rằng, người chồng mà cô rất muốn đánh đấm ngay lúc này đang vò đầu bứt tóc trong phòng làm việc, nghĩ đủ mọi cách để làm nguôi giận bà xã yêu của mình.

***

Một hôm, cô phát hiện anh thập thò lén lút ra ngoài, hành động vô cùng mờ ám khiến cô sinh nghi. Cái tật hay suy nghĩ nhiều của phụ nữ liền trỗi dậy, khiến cô nghiến răng trèo trẹo theo dõi anh suốt cả một đoạn đường dài.

“ Á à, nhìn cái mặt kia kìa, chắc là lén tôi đi theo con nào chứ gì?”

Thấy anh dừng xe ở một tiệm bán hoa, cô cũng dừng xe ở một khoảng cách vừa đủ, phóng với tốc độ như ninja chạy theo anh.

“Thứ tôi dặn đã có chưa?”

Cô núp ở một gian hàng bông gần đó, dõng tai nghe mọi động tĩnh sau lưng mình.

“Có rồi đây. Vợ của anh thật có phước khi có một người chồng lãng mạn như vậy!”

Bàn tay anh móc ví ra khẽ khựng lại, mắt trân trân nhìn cô gái trước mặt, cười ngượng ngùng:

“Ơ, sao cô biết?”

“Loại hoa hồng cầu vồng này tượng trưng cho hạnh phúc, cũng chính là lời yêu mà anh muốn nói với vợ mình. Chúc anh một buổi tối noel vui vẻ!”

Câu nói của cô gái phục vụ khiến anh ngớ người vài giây, sau đó liền cười giả lả tính tiền rồi bước ra ngoài, môi tủm tỉm cười hạnh phúc. Đến khi thấy bóng dáng anh khuất dần, cô lúc này mới sực tỉnh, ngay tức khắc liền chạy như bay ra ngoài, trong lòng lâng lâng một cảm giác khó tả.

Thì ra cô đã quên mất hôm nay là lễ noel, là ngày kỷ niệm anh cầu hôn cũng như lời tỏ tình đầu tiên của hai người họ. Anh sáng sớm đã chạy ra ngoài mua bông hồng về cũng chỉ muốn dành cho cô một sự bất ngờ. Ấy vậy mà cô đã vội trách lầm anh.

Cô mang tâm trạng vui sướng chạy thật nhanh về nhà trước anh, sau đó quyết định làm bộ như không biết chuyện gì, cười tủm tỉm ngồi trước cửa nhà đợi chồng mình về.

Đúng như cô dự đoán, anh trở về nhà với một bó hoa cầu vồng sặc sỡ trước mặt. Tuy nhiên, lần này lại có sự góp mặt của mùi rượu bia nồng nặc đáng ghét.

Mặt anh đỏ như gấc, mùi rượu xộc lên mũi khiến cô sa sầm mặt . Cảm giác hân hoan vui sướng ban nãy biến đâu mất, thay vào đó là sự bực bội cáu tiết sắp sửa bùng phát.

“Tránh ra, đừng chạm vào tôi!” – Ngay khi cô chuẩn bị đỡ lấy anh thì anh đã hét lên, tay chân hươ loạn xạ – “Tôi đã có vợ rồi, đừng chạm vào tôi!”

Ngớ người vài giây, cô lại nhìn bó hoa anh cầm trên tay, khoé môi nở nụ cười hài lòng:

“Bó hoa này tặng cho em phải không?”

Cô lại chuẩn bị giật lấy bó hoa thì anh đã nhanh chóng lùi về phía sau, tay chỉ thẳng vào mặt cô, hét:

“Này, này! Không được động vào đồ của vợ tôi nhé? Bó hoa này là tôi tặng cho vợ yêu tôi đấy!”

Cô nhăn mũi, trợn mắt nhìn anh. Cái chiêu lừa tình này trên mạng có đầy rẫy, tưởng cô ngốc không nhận ra à? Đã vậy thì cô đây không thèm đóng kịch nữa:

“Rốt cuộc anh có bao nhiêu vợ thế hả, chồng?” – Cô tiến sát lại gần anh, hét tướng – “Giả ngây ngô đủ chưa hả, em biết hết rồi đấy nhá?”

Cả hai vợ chồng rượt đuổi nhau trong phòng khách, chạy luôn lên lầu, cho đến khi cô dồn anh vào phòng ngủ của hai người họ thì mới thôi.

“Em còn nhớ chiếc hộp ngày xưa của chúng ta chứ?”

“Nhớ chứ sao không? Em còn nhớ như in cái quy định ngốc nghếch ấy nữa!”

Cô trề môi, quả thật chiếc hộp đó chứa rất nhiều kỷ niệm tươi đẹp của họ. Thế nhưng đã hai năm trôi qua, những quy định ngốc nghếch ấy đang trôi vào quên lãng cùng chiếc hộp mất rồi còn đâu.

Đang mải mê suy nghĩ thì bất chợt một chiếc hộp tinh xảo chìa ngay tầm mắt của cô, kèm theo nụ cười đầy quyến rũ của anh:

“Chúc vợ một đêm noel thật vui vẻ bên anh nhé?”

Cô tròn xoe mắt nhìn chiếc hộp rồi lại nhìn anh, khi vẫn còn đang xúc động không nói nên lời thì anh lại tiếp:

“Vợ à, chúng ta đã là vợ chồng, đã trưởng thành rồi nên có thể những cử chỉ yêu thương không còn mặn nồng như trước. Nhưng tình cảm anh dành cho em vẫn vậy, không hề thay đổi!”

“Nếu không nhờ cái quy định ngốc nghếch ấy thì bây giờ chúng ta vẫn gọi nhau là mày tao rồi, có đúng không?” – Anh gãi đầu, cười ngốc nghếch – “Anh biết vì mải mê lo cho công việc mà quên bẵng đi em, quên mất cả kỉ niệm nụ hôn đầu tiên của chúng mình, ngay cả kỷ niệm ngày đầu tiên yêu nhau cũng không còn nhớ. Vợ à, anh xin lỗi!”

Nói đến đây, nước mắt nước mũi cô tèm lem cả mặt. Thật đáng ghét, anh làm cô xúc động quá rồi đây nè!

“Chiếc hộp ngày xưa hãy để dành cho con cái sau này của chúng ta em nhé? Còn chiếc hộp này …” – Anh đặt chiếc hộp chạm trổ hoa văn tinh xảo lên bàn tay cô, nghiêm nghị nói – “Nếu sau này anh có làm gì khiến em buồn, thì em hãy viết vào một tờ giấy mắng anh thật thậm tệ, sau đó bỏ vào trong chiếc hộp này. Như vậy thì em sẽ không còn giận nữa!”

Đêm về khuya, tiết trời càng trở lạnh. Cô và anh tay nắm tay nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, lòng tràn ngập hạnh phúc.

“Em à, hình như anh vẫn chưa nói ra ba từ đó nhỉ: Anh yêu em!”

Cô lại mỉm cười hạnh phúc, vòng tay qua lưng anh mà ôm chặt lấy:

“Cái này có phải là lời tỏ tình không thế?”

Không cần một vườn hoa hình trái tim lãng mạn như thuở còn yêu, không cần những lời hoa mĩ chắp cánh bay bổng. Chỉ cần trong trái tim họ luôn thuộc về nhau, vậy là đủ rồi.

Có lẽ, đêm nay là đêm giáng sinh ấm cúng nhất, hạnh phúc nhất của cô và anh rồi, đúng không?