Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

Chiếc Khăn Len Của Mẹ

Hôm nay khi tôi thức giấc, một món quà mà anh nhân viên bưu điện mang đến cho tôi và tôi kí nhận nó. Là gì nhỉ - tôi thầm hỏi vậy. Tôi nhìn thấy dòng chữ quen thuộc bên ngoài, nó nhẹ nhàng lưu loát và thân thương đến lạ kì “gửi con trai yêu Nguyễn Tiến Tùng”, món quà của mẹ rồi! Tôi vui sướng và hồ hởi như một đứa trẻ khi được cho quà, tôi nhẹ nhàng mở từng lớp giấy bọc bên ngoài chiếc hộp, tôi cẩn thận nâng niu như sợ làm vỡ… tôi mở hộp ra và món quà mẹ dành cho tôi là chiếc khăn len màu xanh thẫm.


       Tôi hạnh phúc và vui quá chừng, tôi ước gì có mẹ ở đây để được ôm mẹ vào lòng và nói cảm ơn mẹ nhiều lắm. Bên trong mẹ có viết một tờ giấy nhỏ: “con trai yêu à, dù mẹ biết rằng tết năm nay con không thể về bên mẹ, nỗi chờ mong của mẹ dài thêm nhưng mẹ thông cảm và hiểu con à, con người lính là phải trải qua những nỗi buồn và gian khó mới thành con ạ, mẹ tin con trai sẽ cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ, và mẹ biết ở ngoài đó rất lạnh, mẹ gửi cho con chiếc khăn này để cho con ấm lòng như mẹ đang bên con, mẹ yêu!”

          Mẹ ơi… Mẹ! Tôi gọi trong nỗi miên man khi đọc những dòng thư mẹ viết, tay tôi cầm chiếc khăn mà như thấy hình ảnh của mẹ, mẹ đã dành bao nhiêu thời gian để đan cho con chiếc khăn này khi mẹ đã già? Mẹ có để kim đâm vào tay khi mắt mẹ không nhìn rõ để đan khăn cho con không hả mẹ? Tôi ôm chiếc khăn vào lồng ngực mà sao đôi mắt tôi cay cay, tôi thấy sự hiện diện tình thương mẹ dành cho tôi, cả những nối ân cần như khi tôi ốm nữa… bỗng nhiên bao kí ức về mẹ lại ùa về và tôi lại nhớ…!
        Ngày đầu tiên tôi rời xa gia đình để đi ra miền Bắc học tập, đêm hôm trước khi tôi đi mẹ lo lắng mà giấc ngủ mẹ chập chờn, mẹ loay hoai xếp lại từng cái quần chiếc áo cho tôi, lo những thứ để khi tôi đi xa nhà, và vật cuối cùng mẹ đưa tôi cũng là một chiếc khăn len màu xám, mẹ bảo: “ở ngoài Bắc mẹ nghe mùa đông lạnh lắm nên con mang theo chiếc khăn này cho ấm con nhé”… và hôm nay, khi tết này tôi không thể về môi trầu giúp mẹ, tôi không thể về bên mẹ cũng vào mùa đông tôi lại nhận được chiếc khăn len của mẹ.
 
Chiếc khăn năm xưa tôi vẫn còn giữ, nó sờn cũ bao nhiêu thì lại thắm tình mẹ dành cho cho tôi bấy nhiêu, rồi chiếc khăn hôm nay của mẹ lại tiếp thêm tình yêu thương dành cho tôi, cho tôi nghị lực của một người lính, cho tôi nguồn động viên để làm tròn  nhiệm vụ của mình. Có lẽ tấm lòng người mẹ nào dành cho con cũng dạt dào và tràn đầy như vậy, thật rộng lớn và bao la, và mẹ tôi cũng như thế, dù mẹ là một người nông dân chấc phát chân lấm tay bùn.
         Mẹ không nổi bật cao sang nhưng chưa bao giờ tình yêu mẹ dành cho tôi thua kém bất kì người mẹ nào trên cuộc đời này hết. Có một người bạn bảo tôi rằng: “giá như mẹ tôi làm lớn thì tốt”… Riêng tôi, tôi chưa bao giờ mong mẹ là người nào khác, tôi chỉ cần một người mẹ như bây giờ là đủ với cuộc đời tôi rồi, tôi hãnh diện và tự hào về mẹ, một người mẹ thật chân chất giản dị và hiền hòa!
         Giữa mùa đông lạnh và cái tết nơi xứ người này, chiếc khăn của mẹ sẽ ở bên tôi, tôi sẽ gìn giữ nó như chính hình ảnh mẹ trong trái tim mình. Cảm ơn mẹ đã dành cho con, và con biết chiếc khăn này sẽ theo con đến suốt cuộc đời mình cũng giống như mẹ đang dõi từng bước con đi.
         Tôi cầm chiếc khăn quàng lên cổ, nó ấm áp và bình an như vòng tay của mẹ…!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét